Không Nghĩ Tới Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 1.2: Cô ấy không nhận ra mình

Cô gái bận rộn không có chú ý tới vẻ mặt khác thường của Thịnh Phỉ Như.

Thịnh Phỉ Như nhìn xuống, liền thấy tư liệu bị mình vò nhăn dúm dó. Cô thở phào nhẹ nhõm, đem nó để lên trên bàn, rốt cuộc lúc viết bản thảo tin tức cũng yêu cầu phần giới thiệu này.

Trong phòng ồn ào, nhưng không có một thanh âm nào có thể động vào trái tim Thịnh Phỉ Như, trái tim cô tĩnh lặng đến lạ thường.

Tiếng gõ cửa đánh vỡ sự tĩnh lặng này, Thịnh Phỉ Như ngước lên liếc mắt nhìn một cái, như là thấy được một tia sáng rực rỡ, vẻ đẹp kinh diễm của Cố Vô Ương không hề thua kém nhiều năm trước ở vườn trường cô thoáng nhìn. Thời gian đã tô điểm thêm cho Cố Vô Ương vẻ đẹp mặn mà, tựa như một đóa hồng nhung đầy gai góc. Mà đôi mắt màu hạt dẻ sâu thẳm, như một cánh cửa dẫn đến một không gian khác, bình tĩnh xa xưa, giống một bức tranh sơn thủy cổ kính, ẩn chứa những bí ẩn của thời gian.

"Chào cô, đây có phải là xã khu Chương Hoa nơi các bạn nhỏ học vẽ không?" Cố Vô Ương đảo mắt nhìn quanh, rồi dừng lại trên gương mặt của Thịnh Phỉ Như. Ánh mắt như đang thưởng thức một bức tranh sơn thủy hữu tình, tĩnh lặng mà sâu lắng.

Cố Vô Ương từ trước đến nay đều thích mỹ nhân, trong nháy mắt nhìn thấy Thịnh Phỉ Như, tức khắc cảm xúc cổ động, mênh mông không thôi, hận không thể lấy bút tới tinh tế miêu tả.

Thịnh Phỉ Như bất động thanh sắc mà tránh đi tầm mắt Cố Vô Ương.

Cô ấy không nhận ra mình…… Một chút cũng không ngoài ý muốn.

"Đúng vậy." Thịnh Phỉ Như ngữ khí bình tĩnh, tựa như đang đối diện với một người xa lạ. Với Cố Vô Ương mà nói, hai người quả thực là người xa lạ. Cô đến gần Cố Vô Ương, khách khí mà lại xa cách, "Chào cô, cô là Cố lão sư? Tôi là phóng viên cộng đồng, Thịnh Phỉ Như, muốn phỏng vấn cô một chút."

Cố Vô Ương: "Vâng, vâng."

Ánh mắt Cố Vô Ương lóe sáng, phảng phất như chỉ dành riêng cho Thịnh Phỉ Như.

Thịnh Phỉ Như: "……"

Thịnh Phỉ Như mím môi, trường hợp so với cô tưởng tượng còn muốn xấu hổ hơn. Cô đã từng im lặng nhìn chăm chú Cố Vô Ương thật lâu, nhưng hiện tại nghĩ đến, cũng chưa từng tới quá gần, căn bản không biết Cố Vô Ương là người như thế nào.

"Cố lão sư lại đây!" Âm thanh vui sướиɠ của cô gái đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, Thịnh Phỉ Như thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này cô mới nhận ra mình có chút khẩn trương.

Các bạn nhỏ đã tập trung trong phòng vẽ chờ khai giảng, hoạt động trọng điểm này đang chờ sự xuất hiện của Cố Vô Ương. Thịnh Phỉ Như không lên tiếng mà đi theo phía sau, tìm góc độ hoạt động thích hợp để chụp ảnh.

Hướng tới cái đẹp là thiên tính của con người, các bạn nhỏ cũng không ngoại lệ. Một cậu bé chín tuổi, đã sớm tiếp xúc với thế giới internet rộng lớn, bị ảnh hưởng bởi những điều không hay, trong miệng nói ra những lời khiến Thịnh Phỉ Như cũng cảm thấy thẹn thùng xấu hổ.

……

Lễ khai giảng không đến nửa giờ, vừa mới kết thúc, đại đa số các bạn nhỏ lập tức giải tán, chỉ còn lại cá biệt một số bị nhan sắc của Thịnh Phỉ Như thu hút, ở lại hỏi vài câu. Phóng viên cộng đồng, phần lớn thời gian tiếp xúc với trẻ con nhiều hơn là người lớn tuổi, giống như lúc trước nhìn thấy tư liệu Cố Vô Ương, cô nghĩ đó là một họa sĩ đã về hưu, đến xã khu dạy vẽ, không nghĩ đến người tới là Cố Vô Ương.

Gia cảnh Thịnh Phỉ Như không tồi, mẹ cô một tay điều hành tập đoàn khách sạn, nhưng so với Cố gia, đó vẫn chưa là gì. Theo tiêu chuẩn xã hội truyền thống mà nói, ở Bình Thành, Cố gia là một gia tộc lớn mạnh. Như thế nào một đại tiểu thư như vậy lại chạy đến xã khu nhỏ bé dạy vẽ, quả là chuyện Thịnh Phỉ Như không ngờ tới.

Máy ảnh treo trước ngực, Thịnh Phỉ Như một tay đè chặt cuốn sổ, một tay cầm bút nhanh chóng ghi chép, không đến bốn năm phút liền kết thúc cuộc phỏng vấn.

"Cảm ơn Cố lão sư." Thịnh Phỉ Như khép cuốn sổ lại, khách khí mà mở miệng.

Cố Vô Ương nhìn chăm chú Thịnh Phỉ Như không chớp mắt, ngón tay khẽ gõ lên đùi. Đợi đến khi Thịnh Phỉ Như đứng dậy, mới mỉm cười dịu dàng nói: "Đến lúc đó tôi có thể xem không?"

Thịnh Phỉ Như sững sờ một chút, gật đầu nói: "Có thể."

Nụ cười trên môi Cố Vô Ương càng thêm nồng đậm, chớp chớp mắt nói: "Vậy Thịnh tiểu thư có thể cho tôi số di động sao?"

Thịnh Phỉ Như không thể từ chối yêu cầu này.

Cố Vô Ương cảm thấy hài lòng khi thêm phương thức liên hệ của Thịnh Phỉ Như, bỗng nhướng mày hỏi: "Thịnh tiểu thư, tài khoản mạng xã hội cũng là cái này sao?"

Thịnh Phỉ Như: "……"

Tiếp xúc cùng thân cận muộn màng này cũng không làm tâm tình Thịnh Phỉ Như tốt hơn chút nào, hoàn toàn bất đồng với liên kết cảnh tượng ký ức quá khứ. Khi đó Cố Vô Ương được rất nhiều người yêu mến, cũng một phần là nhờ tài khoản mạng xã hội, trước kia Thịnh Phỉ Như cũng từng nghĩ tới tìm cách ở trên mạng tiến lại gần Cố Vô Ương một chút, kết quả khi thêm bạn bị Cố Vô Ương vô tình cự tuyệt.

Mà hiện tại Cố Vô Ương lại chủ động dò hỏi.

Thịnh Phỉ Như chỉ cảm thấy hoang đường cùng buồn bã, đoạn tình cảm thầm yêu cùng để ý đã sớm dừng lại. Sự xuất hiện trở lại của Cố Vô Ương như một hồi chuông vang vọng, đánh thức những ký ức đã ngủ yên.

Thịnh Phỉ Như đột nhiên sinh ra một chút xúc động, nhưng trong giây lát đã bị lý trí kéo trở về thực tại.

Là bởi vì cái gì? Bởi vì đối tượng cô phỏng vấn là Cố Vô Ương!

Thịnh Phỉ Như về đến nhà đã là 11 giờ, qua loa ăn cơm trưa, liền ngồi ở trên sô pha ngẩn ngơ.

Đối với cô mà nói là bất ngờ gặp lại, nhưng đối với Cố Vô Ương chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể.

Màn hình di động sáng lên, Thịnh Phỉ Như khẽ vuốt ngón tay mở khóa, ánh mắt lướt qua bức ảnh nhỏ của Cố Vô Ương, mới chậm rãi di chuyển lên trên, mở khung chat của Từ Đan Lệ.

Từ Đan Lệ: "Thế nào? Xong hết rồi sao?"

Thịnh Phỉ Như: "Xong rồi."

Dừng một chút, Thịnh Phỉ Như lại viết tiếp: "Cậu đoán xem mình gặp ai?"

Từ Đan Lệ: "Lãnh đạo cấp cao?"

Thịnh Phỉ Như: "……"

Thịnh Phỉ Như: "Cố Vô Ương."

Từ Đan Lệ là bạn cùng phòng đại học của Thịnh Phỉ Như, cũng là người tận mắt chứng kiến tình cảm đơn phương sâu đậm mà cô dành cho Cố Vô Ương. Lúc nhìn thấy ba chữ Cố Vô Ương Từ Đan Lệ giật mình, thần sắc có chút hoảng hốt. Đã rất nhiều năm không nghe được cái tên Cố Vô Ương trong miệng Thịnh Phỉ Như.

Từ Đan Lệ vội vàng không ngừng hỏi: "Không phải cậu vẫn nhớ thương cô ấy chứ?"

Thịnh Phỉ Như: "Mình làm thế nào mà có thể nhớ thương, không phải người làm mình tăng ca là đầu sỏ gây tội sao?"

Từ Đan Lệ: "Chị em tốt, gặp nhau rồi nói!"