Không Nghĩ Tới Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 2.1: "Bây giờ cậu định làm gì?"

Ánh đèn sáng như ngày.

Tiếng còi chói tai từ đường cái truyền vào.

Địa điểm gặp mặt là một quán ăn tên Tùy Viên, Từ Đan Lệ một lần vô tình ăn ở đây liền mê mẩn, từ đó mỗi dịp có liên hoan đều sẽ lựa chọn quán ăn này. Thịnh Phỉ Như vốn không quá quan tâm đến chuyện ăn uống, chỉ có Từ Đan Lệ, thường xuyên lui tới đến nỗi bà chủ Trang Triều Ca cũng quen mặt.

"Tới đây, tới đây." Từ Đan Lệ nghe được động tĩnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn bạn thân một cái, hứng thú bừng bừng nói, "Mình thích nhất món đầu heo nướng!"

Thịnh Phỉ Như: "…… Có phải cần thêm một bình rượu kim hoa hay không?"

Từ Đan Lệ không chú ý đến vẻ mặt không còn gì để nói của Thịnh Phỉ Như, cười hì hì nói: "Ở đây không có rượu kim hoa." Từ Đan Lệ một tay chống cằm nhìn chăm chú một lúc lâu, chờ Thịnh Phỉ Như ngồi xuống đối diện, mới lại nói, "Cậu không thấy hình ảnh một mỹ nhân thưởng thức món đầu heo nướng thú vị sao? Thử tưởng tượng hương vị thơm ngon lan tỏa khắp miệng, thật tuyệt vời!"

Thịnh Phỉ Như cười lớn, nói: "Từ đại mỹ nhân thích là được rồi."

"Việc này có tổn hại gì tới mình đâu." Từ Đan Lệ ra vẻ không vui, đem thực đơn đưa cho Thịnh Phỉ Như. Đến lúc này, cô mới hứng khởi nói, "Nói xem, ngày hôm nay trải qua chuyện gì? Như thế nào lại gặp cô ấy? Ở một tiểu khu? Cản đường không cho cậu tăng ca?"

"Cậu nghĩ đi đâu thế?" Thịnh Phỉ Như tùy ý gọi món thường ăn, rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, chờ đến khi chỉ còn lại hai người cô và Từ Đan Lệ, mới nói một cách thờ ơ, "Trùng hợp. Hôm nay mình tăng ca là bởi vì xã khu mở lớp dạy vẽ miễn phí, tòa soạn mình muốn ảnh chụp và phỏng vấn. Mình còn tưởng là một họa sĩ già đã về hưu, không nghĩ tới là..."

"Là Cố Vô Ương!" Từ Đan Lệ vội vàng trách móc nói, "Này, nhiều năm không gặp, cậu còn nhớ rõ bộ dáng cô ấy không?" Không chờ Thịnh Phỉ Như trả lời, Từ Đan Lệ lại gật đầu nói, "Cũng đúng, dáng vẻ kinh thiên họa thủy, muốn quên cũng không quên được. Cô ấy nhận ra cậu không?"

Thịnh Phỉ Như thở dài một hơi, ấp a ấp úng nói: "Không có."

Từ Đan Lệ nghe vậy tức khắc vỗ bàn cười to, thấy Thịnh Phỉ Như liếc mắt nhìn mình một cái, mới hạ giọng xuống, xoa xoa khóe mắt đang chảy nước vì cười, nói: "Chuyện này có lẽ cũng đoán trước được? Không phải mình đã nói, cậu yêu thầm thì ai biết được? Không trực tiếp nói ra, chỉ ngắm nhìn tác phẩm của Cố Vô Ương như vậy, tác phẩm cũng không biết nói!"

"Đủ rồi." Thịnh Phỉ Như bất mãn trừng mắt nhìn Từ Đan Lệ đang vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, nghiêm túc nói, "Cô ấy muốn xin mình phương thức liên hệ."

Từ Đan Lệ sửng sốt, hướng tới Thịnh Phỉ Như ôm quyền nói: "Chúc mừng, cũng coi như cậu đạt được ý nguyện."

Thịnh Phỉ Như: "……"

Từ Đan Lệ vuốt vuốt tóc mái, lại mở miệng nói: "Nhưng mà Phỉ Phỉ, bây giờ cậu định làm gì? Mấy năm nay người theo đuổi cậu cũng không ít, trong đó không thiếu những đối tượng có điều kiện tốt, cậu vẫn không đồng ý, là bởi vì còn nhớ thương Cố Vô Ương đúng không? Cậu sẽ không vì cô ấy mà thủ thân như ngọc chứ?"

Thịnh Phỉ Như sửng sốt, khẽ nhắm mắt lại, bình thản nói: "Sao có thể? Những người khác chỉ là không có cảm giác tâm động mà thôi."

Từ Đan Lệ bóp cổ tay thở dài: "Mình chỉ thấy cô ấy không đáng giá." Dừng một chút, lại nói, "Bây giờ cậu định làm gì?"

Thịnh Phỉ Như vẻ mặt không thể hiểu được: "Cái gì mà định làm gì?"

Từ Đan Lệ nghẹn lời: "Đương nhiên là cùng Cố Vô Ương, hơn nữa phải thường xuyên liên hệ."

Thịnh Phỉ Như a một tiếng, cao quý lãnh diễm nói: "Đương nhiên là viết xong bản thảo gửi cho cô ấy xem một chút, sau đó không bao giờ liên hệ nữa." Bất quá cũng chỉ là giấc mộng cũ thời niên thiếu mà thôi, có cái gì đáng giá để nhớ thương?

Từ Đan Lệ vừa lòng gật đầu nói: "Cậu nói như vậy thì mình an tâm rồi. Cố Vô Ương lớn lên một bộ dáng họa thủy, không thích hợp với cậu."

Thịnh Phỉ Như không có ý kiến gì, liếc mắt một cái, không nhanh không chậm nói: "Chỉ có đầu heo nướng mới có thể bịt được miệng cậu."

Ăn xong, về nhà đã là 9 giờ.

Bản thảo 400 chữ cũng không tốn quá nhiều thời gian, Thịnh Phỉ Như kiểm tra vài lần, thấy không có sai sót gì mới gửi cho Cố Vô Ương, kiên nhẫn chờ đợi Cố Vô Ương trả lời lại.

Cố Vô Ương đang nằm trên giường chơi di động, mới cùng bạn thân kể chuyện ban ngày gặp được nữ phóng viên xinh đẹp, thì nhận được tin nhắn của Thịnh Phỉ Như, cô giật mình ngồi dậy đọc, lập tức trả lời nhanh như một cơn gió, nói: "Được đấy, viết rất hay." Ước chừng cảm thấy miệng lưỡi mình rất giống lãnh đạo, Cố Vô Ương lại thu hồi tin nhắn.

Ánh đèn mờ ảo.

Thịnh Phỉ Như nhìn tin nhắn đã thu hồi thần sắc phức tạp.

Họa sĩ tài năng hẳn là Thịnh Phỉ Như gặp được rất nhiều, chẳng lẽ mình cứ như vậy trả lời cô ấy?

Cố Vô Ương: "Kỳ thật tôi không có tư tưởng giác ngộ cao như vậy, ban đầu là thầy của tôi muốn tới đây. Nhưng khoảng thời gian này lại có chút việc bận, nên tôi phải đến thay."

Thịnh Phỉ Như: "Cố lão sư muốn tôi đem lời nói này viết vào bản thảo?"

Cố Vô Ương: "…… Không phải."

Thịnh Phỉ Như cười cười, dù trong buổi phỏng vấn Cố Vô Ương có nói ra những lời như vậy, cô cũng không thể trích dẫn nguyên văn vào bản thảo. Do tính chất công việc, cô yêu cầu tin tức và biên tập đều phải khách quan, chính xác. Đã từng bị người khác căm phẫn, đối với công việc của cô coi khinh cùng khinh thường. Cô cũng không cùng người nọ cãi lại. Xã hội đâu chỉ toàn màu hồng? Chẳng lẽ, những góc khuất phải bị chôn vùi?