Tiếng ve kêu không ngừng suốt mùa hè đột nhiên im bặt.
Trời âm u vẫn chưa đổ mưa để mang lại không khí thanh mát, ngược lại càng thêm oi bức giống như ngọn núi đè nặng thể xác và tinh thần.
Dưới mái hiên nghệ viện đại lâu, một người tránh mưa đang dậm chân chuẩn bị băng qua nơi ẩm ướt và oi bức này, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cười khẽ cùng giọng nói quen thuộc, chợt dừng lại bước chân.
"Vô Ương, nghe nói văn viện Thịnh mỹ nhân đối với cậu rất có hứng thú, nói là cô ấy có ý nghĩ đặc biệt với cậu, cậu cảm thấy cô ấy thế nào?"
"Người thích mình nhiều lắm, cùng mình có quan hệ sao? Mơ tưởng có ích gì? Cô ấy không chiếm được mình!"
Khuôn mặt rực rỡ, ngũ quan sắc nét như được vẽ bằng mực đậm, sống động đến kỳ lạ. Chỉ là khi cô muốn nhìn rõ ràng hơn, một thanh âm chói tai chợt cắt ngang không gian, hết thảy mọi thứ tan biến như một giấc mơ, khuôn mặt ấy cũng dần trở nên mờ nhạt, rồi biến mất trong làn sương mù.
……
Thịnh Phỉ Như chợt từ trong mơ bừng tỉnh, duỗi tay tắt chuông báo thức. Ánh nắng sớm mai dịu nhẹ len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi lên gương mặt cô, làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ. Cô híp híp mắt, một tay đè nặng trán, không biết vì cái gì lại mơ thấy Cố Vô Ương.
Ký ức quá khứ đã sớm nên biến mất theo thời gian, cảnh trong mơ kia giờ chỉ là một bóng hình mờ nhạt, không còn lưu lại bất luận dấu vết gì.
Về điểm này Thịnh Phỉ Như có chút buồn bã, liếc mắt nhìn về hướng đồng hồ báo thức, đồng hồ chỉ 9 giờ, cô không thể không rời giường rửa mặt thay quần áo.
Chờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, Thịnh Phỉ Như lúc này mới lấy di động để trên tủ đầu giường, mở màn hình xem tin nhắn.
Từ Đan Lệ: "Phỉ Phỉ, cuối tuần vui vẻ, có chuyện gì thú vị không?"
Ước chừng tin nhắn được gửi từ nửa giờ trước.
Thịnh Phỉ Như thở dài một hơi, nhắn tin trả lời: "Tăng ca."
Một giây sau Từ Đan Lệ nhắn lại: "Đáng thương, vì cái gì lại phải làm việc vất vả thế? Nếu là cậu, mình liền về nhà ăn bám ba mẹ."
Thịnh Phỉ Như cười cười không trả lời, về nhà ăn bám, ba mẹ và chị gái đều sẽ không có ý kiến gì, chính là cô sợ mình lâu ngày không cùng người khác giao tiếp, sẽ trở nên càng thêm lãnh đạm cùng trầm mặc. Nhưng nói đúng thì việc tăng ca này, cô cũng không nguyện ý. Nhưng làm ở đâu cũng thế, không chỉ riêng mình cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn bè cô hoặc là vào báo xã, hoặc là làm công ty lớn, hoặc là hoàn toàn thay đổi phương hướng công việc, bắt đầu lại từ đầu. Còn cô lại vào Tâm Nguyên Văn Hóa, bên này hợp tác trực tiếp với chính phủ, cô trở thành phóng viên cộng đồng, thường xuyên ở ngoài đường phố làm tuyên truyền. Mỗi tháng xuất bản một kỳ báo, đối với cô mà nói cũng không quá mệt mỏi, phần lớn có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngoại trừ những lúc phải viết bài.
Nơi cô tới là đường Ngọc Uyển, ở đó có xã khu Chương Hoa, phòng làm việc xã khu nằm ngay trong tiểu khu Chương Hoa. Từ nơi cô ở là tiểu khu Tử Phủ Thiên Uyển tới đó chỉ cần đi qua một con đường cái. Hôm nay có một lão sư mỹ thuật đi vào xã khu tổ chức cho các bạn nhỏ học vẽ, cô nhận được nhiệm vụ đi qua đó phỏng vấn và làm công tác tuyên truyền. Bởi vì sự việc phát sinh đột ngột, trong tay cô cũng không có tư liệu về vị lão sư kia, chỉ biết là họ Cố.
Cố.
Chẳng lẽ dòng họ này lại có mối liên hệ không mấy tốt đẹp với giấc mơ kia? Thịnh Phỉ Như thần sắc lập tức trở nên trầm mặc, cô đè đè huyệt thái dương, khẽ thở dài một hơi. Cố Vô Ương là giấc mộng quá khứ, nếu là quá khứ, thì vốn dĩ đã là ngày hôm qua.
Tháng bảy.
Mới chín giờ rưỡi mà cái nắng đã gay gắt, hàng cây ven đường bất giác đầy lá xanh, tỏa ra bóng mát, làm cho không khí trở nên trong lành.
Thịnh Phỉ Như bước chân vội vàng đi qua lối đi bộ, các bạn nhỏ cùng bố mẹ cùng nhau bước vào tiểu khu Chương Hoa.
Nơi đây cuối tuần rất thanh tĩnh, từ trước đến nay không có người đặt chân đến, nhưng hôm nay lại náo nhiệt hơn hẳn. Xã khu cũng không ai đi làm, chỉ có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang tất bật chuẩn bị mọi thứ.
"Hôm nay là ngày khai giảng, tổng cộng tám tiết mỗi buổi, mỗi tuần sáu buổi, bắt đầu vào lúc 9 giờ sáng." Cô gái tươi cười giới thiệu, rút ra một tờ giấy đưa cho Thịnh Phỉ Như. "Đây là giấy giới thiệu của Cố lão sư."
Thịnh Phỉ Như gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống ba chữ Cố Vô Ương, hô hấp chợt cứng lại.
Dần dần ánh mắt mông lung ảm đạm, cảnh trong mơ cùng với ký ức tuổi hai mươi năm ấy trỗi dậy, ba chữ Cố Vô Ương khắc sâu vào trái tim cô.
Vốn là tâm điểm của mọi ánh nhìn trong trường, người đó đã từng nói những lời gì trước mọi người? Lời nói từ trong miệng Cố Vô Ương, chậm rãi biến thành bốn chữ "Si tâm vọng tưởng", như câu thần chú trong đầu cô. Cho nên cô đã nói những lời tuyệt tình với Cố Vô Ương, để lấy lại tôn nghiêm cùng thể diện của mình.
"Vậy không mơ tưởng nữa." Đây là cô đáp trả lại những lời nói kia của Cố Vô Ương, cũng là dấu chấm hết cho mối tình đơn phương. Những theo đuổi trước đây từ đó biến mất, mấy lần vô tình gặp nhau cũng chưa từng ngoái đầu nhìn lại.
Nhiều năm trôi qua, như hưởng ứng giấc mơ buổi sáng, vô tình các cô gặp lại nhau.