Ứng Hạc Tuyết mặt mày ũ rủ, căng thẳng đưa các bạn nhỏ mới đến đi tham quan cô nhi viện.
Đây là nhiệm vụ tôi trịnh trọng giao cho cậu bé, cậu nhóc ấy cũng rất có trách nhiệm, rất ra dáng của một tiền bối, đưa một đám trẻ con trông sân dạo tới dạo lui trong thư viện.
Tôi nhìn thấy cậu nhóc an ủi những bạn nhỏ khóc nhè khác: khi thì đưa kẹo, khi thì đưa tay lên thề thốt đây là cô nhi viện tốt nhất ở đây liền bất giác bật cười.
Sau giờ trưa, tôi đưa các bạn nhỏ đi ngủ.
Ứng Hạc Tuyết dường như rất phấn khích, căn bản là không ngủ được, thậm chí còn lén nói với tôi rằng: “Viện trưởng ơi, hôm nay trong những bạn mới đến, con thích bạn Lục Hoành nhất, bạn ấy ngầu lắm!”
Tôi: “Ồ, vậy sao?”
Cái tên Lục Hoành này sao lại nghe quen tai thế nhỉ?
Tôi nhìn thấy vết bớt trên mặt của cậu bé tên Lục Hoành đó thì đã nhớ ra: Đó không phải là kì phùng địch thủ sau này của Ứng Hạc Tuyết sao, ôn//g trù//m x//ã h//ội đ//en Lục Hoành!
Tôi: Xem ra phải dạy thêm cho tụi nhỏ về pháp luật trong các tiết học hàng ngày rồi.
Cậu nhóc Lục Hoành này có vẻ khá là nhát gan, cứ cúi thấp đầu không chịu nói chuyện. Có lẽ là vì vết bớt trên mặt cộng thêm đầu óc không được thông minh, nên bị bố mẹ vứt bỏ.
Bỏ con là ph//ạm ph//áp đấy.
Tôi nhìn thấy sự tự ti trên mặt của Lục Hoành, liền dắt Ứng Hạc Tuyết đến.
Có lẽ vì cậu bé ấy đọc được suy nghĩ của tôi, nên vẻ mặt buồn như sắp khóc vậy, đau lòng nói: “Viện trưởng ơi, có phải ba mẹ của Lục Hoành không cần cậu ấy nữa không?”
Đứa trẻ này chưa từng giấu giếm năng lực của nó trước mặt tôi.
Nhưng chúng tôi đã nghéo tay với nhau, đây sẽ là bí mật của hai người.
Vì thế tôi nghiêm túc nói: “Bố mẹ của cậu ấy làm như vậy là không đúng, làm như vậy sẽ b//ị b//ắt đấy.”
Ứng Hạc Tuyết nửa hiểu nửa không: “Con muốn làm bạn với cậu ấy.”
“Vậy đưa cậu ấy đến vườn hoa chơi đi. Tôi nói: “Không phải lần trước con nói, con muốn cùng các bạn chơi bập bênh sao?”
Ánh mắt của Ứng Hạc Tuyết sáng lên, nhưng rất nhanh lại xị mặt xuống: “ Nhưng mà bây giờ đang là thời gian ngủ trưa mà”
“Không sao cả, lần này là ngoại lệ”Tôi xoa đầu cậu nhóc: “Hạc Tuyết, sau này chúng ta sẽ là người nhà của Lục Hoành, ta muốn con làm cho Lục Hoành vui lên, con có làm được không?”
Ứng Hạc Tuyết vô cùng kiên định: “Được ạ!”
Tôi mở cửa vườn hoa, vẫy vẫy tay, nhìn hai cậu bé nhỏ nhắn vui vẻ chạy về cái bập bênh giữa vùng trời đang nắng.
Tôi quay về phòng của mình.
Quả nhiên, một vài cái đầu nhỏ đang cúi xuống nhìn theo.
Tôi không nhịn được lên: “Ngủ hết chưa nào?”
Không ai đáp lại, chỉ có mỗi An Nhiễm ngẩng đầu lên chỉ tay về phía cửa sổ bập bẹ nói: “Con muốn cùng viện trưởng chơi bập bênh.”
“Vậy thì chúng ta đến vườn hoa thôi.” Tôi mỉm cười nói: “Có điều bây giờ đang là giờ ngủ trưa, không có lần sau đâu nhé.”
“Vâng ạ!” Đôi mắt của những đứa trẻ vốn thận trọng và rụt rè bỗng sáng lên, tất cả đều đang hướng về tôi, giống như một đàn chim vui vẻ lao về vườn hoa.