Tôi thong thả đi theo sau lưng bọn trẻ, nói chuyện cũng Tiểu Phúc: “Tại sao mấy đứa nhóc ấy lại thích cô đến vậy, túc chủ à, tôi chưa từng nhìn thấy tốc độ công lược nhanh đến thế…”
“Tôi kể cậu nghe một câu chuyện nhé?” Tôi ngẫm nghĩ một lúc: “Có một con á//c q//uỷ bị nhốt trong một cái lọ nhỏ từng thề rằng nếu có người giúp nó thoát ra khỏi cái lọ đó, nó sẽ giúp người đó có được qu//yền l//ực và ti//ền t//ài vô hạn, nhưng nhiều năm sau khi được thả ra, hắn lại trở nên bất mãn với người ngư dân đã thả nó ra vì đã đến quá muộn.”
“Kho dữ liệu của tôi cũng có câu chuyện này.”
“Tình yêu cũng như vậy.” Tôi điềm tĩnh nói: “Bản chất của nhiệm vụ công lược (tán tỉnh người khác) cũng như vậy, cho đi tình cảm, nhận lại tình yêu. Nếu như từ nhỏ đã có một tuổi thơ không có tình yêu, vậy thì cậu nghĩ xem, những thứ tình yêu nam nữ gi//ả d//ối sau này sẽ đổi lại được điều gì?”
“Vậy nên nếu như tôi đến đây vào lúc Ứng Hạc Tuyết đã mười lăm mười sáu tuổi, tất nhiên sẽ không bì được với Nhiễm Nhiễm - người đã cùng cậu ấy lớn lên được.”
“Vì để có thể công lược thành công mà túc chủ đã chọn đến đây vào lúc anh ấy một tuổi sao?”
“Không hẳn là thế.” Tôi mỉm cười, ôm lấy đứa trẻ đang chạy về phía tôi và xoa đầu cô bé: “Tôi chỉ là muốn nói với cậu thêm một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cụm từ “công lược” (ý chỉ sự tán tỉnh để có được tình yêu) này quá mênh mang, tình yêu trên thế giới này có rất nhiều loại, dạy cho bọn trẻ biết được điều này, cũng là một loại công lược. (Ý nói cũng là một cách để yêu thương người khác)
“Túc chủ à, cô thật sự khác với những người trước đây tôi từng gặp.”
“Cậu thì gặp được bao nhiêu người rồi chứ? Trong mắt tôi cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.” Tôi ẵm cô bé đặt lên ghế ngang: “Có lẽ trong khảo sát của các cậu, công việc trước đây của tôi cũng là một loại công lược, nên mới lựa chọn tôi.”
“Ấy, trước đây cô làm công việc gì thế?” Hệ thống có chút khó hiểu: “Nhưng trước đây có rất nhiều người yêu thương cô mà, túc chủ.”
“Vậy sao?” Tôi ngồi xuống, mỉm cười nhẹ: “Trước đây tôi đảm nhận công việc giáo dục đặc thù.”
Tôi là chỉ là đứa trẻ lậ//p d//ị không hơn không kém của nhà họ Chiêm, anh chị em tôi đều có những chí hướng lớn lao của riêng mình. Nào là tiếp quản công ty, không thì là trở thành đại minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí.
Chỉ có tôi, một lòng hướng về một thị trấn nhỏ, tham gia giáo dục cho trẻ em vùng quê được vài năm thì quay về làm giáo viên ở một trường học cho trẻ em kh//uyết t//ật, sau này tách ra mở một trại trẻ m//ồ c//ôi.
Đa số những trẻ em m//ồ c//ôi đều không phải là những đứa trẻ khỏe mạnh, những đứa nhóc đó mang trên mình nhiều loại khiế//m khu//yết khác nhau trên cơ thể hoặc là khuy//ết t//ật t//âm l//ý.
Lúc vừa bắt đầu, mỗi khi người nhà đến thăm tôi đều sẽ bị vế//t th//ương trên người tôi doạ sợ.
Họ không ngừng hỏi tôi: “Chiêm Linh Hy, có phải con đi//ên rồi không?”
Người ngoài càng không thể nào hiểu được, những đứa trẻ ở nhà họ Chiêm lúc nào cũng được lo lắng chiều chuộng, nhưng lại sao lại xuất hiện ra đứa bé Chiêm Linh Hy không có chút phong thái nào của một tiểu thư giàu có thế này?