Ứng Hạc Tuyết có vẻ như hiểu ra được điều gì đó, nhưng dường như cũng không phải: “Tên của con là loài hạc mà mẹ thích, vậy mẹ cũng sẽ rất thích con.”
Tôi xoa đầu cậu bé: “Phải, bà ấy rất yêu con.”
Cậu nhóc ấy vui vẻ nhảy cẫng lên, rồi lại mỉm cười như tên ngốc vậy.
Hôm tôi dạy Ứng Hạc Tuyết viết tên của chính mình, tôi đã hỏi hệ thống: “Hệ thống các cậu có phải phân thành nhiều loại không?”
Hệ thống có chút bất ngờ, rồi lại nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của tôi: “Tôi không biết, nhưng chúng tôi đều là hệ thống công lược.”
Tôi nghe ra được chút manh mối: “Các cậu…cậu có đồng nghiệp không?”
“Có, nhưng tôi không có tên.”
“Những hệ thống khác đều có tên à?”
“Họ tự đặt tên cho chính mình.”
Hệ thống tiếp tục nói: “Trước đây tôi gặp được một người bạn tốt tên là Tiểu Từ, còn có Tiểu Cảnh, Tiểu Y, Tiểu Sư,…”
Tôi hỏi: “Vậy cậu không muốn đặt tên cho mình giống như họ sao?”
Hệ thống ngập ngừng vài giây: “Nhưng trước đâu có vài đồng nghiệp nói rằng nó chẳng liên quan gì đến công việc, sau khi đặt tên xong thì đi làm chuyện khác mất rồi.”
“Cậu cũng có thể làm chuyện khác mà, ví dụ như cùng tôi xây dựng cô nhi viện này chẳng hạn.” Tôi nói tiếp: “Nhưng đồng thời tôi vẫn đang tiếp tục công lược, nên không tính là lơ là công việc đâu.”
“Thật vậy sao?” Hệ thống dường như trở nên phấn khích hơn: “Tôi có thể đặt tên cho chính mình sao?”
Tôi nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên rồi, cậu thích cái tên nào vậy?”
“Tôi…tôi cùng cô lập nên viện phúc lợi (cô nhi viện) này, tôi muốn được gọi là Tiểu Phúc.”
Tôi nghĩ ngợi một hồi: “Tiểu Phúc, tên hay lắm.”
Hệ thống bỗng nhiên im bặt. Tôi đoán rằng, nó đang đem chuyện vui này kể cho bạn bè của mình nghe đấy.
Ngày cô nhi viện chính thức mở cửa, tôi đưa theo Ứng Hạc Tuyết đến đón những đứa trẻ khác.
Tôi xem qua danh sách, có lẽ là vì tiến độ của cốt truyện, An Nhiễm - “trúc mã” và cùng là “ánh trăng sáng” sau này của Ứng Hạc Tuyết cũng đến đây.
Bố mẹ cô bé đều đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, sau này cô bé được đưa đến cô nhi viện. Năm tám tuổi, bố mẹ nuôi đưa cô bé di cư ra nước ngoài.
Tình tiết truyện cũng không nói thêm về việc này, nhưng An Nhiễm từ một cô bé ngoan ngoãn dễ thương sau khi lớn lên về nước lại trở thành một nữ phụ á//c độ//c kinh điển, có lẽ khoảng thời gian sống ở nước ngoài đó cũng chẳng dễ dàng gì.
Sau khi sàng lọc kỹ càng, tôi phát hiện ra cặp vợ chồng nhận nuôi con bé căn bản không đủ điều kiện để nhận con nuôi.
Là do quy tắc ở cô nhi viện này có vấn đề.
Thế là tôi nhìn về phía cô bé đang rụt rè ở trước mặt mình, ngồi xuống dịu dàng xoa đầu cô bé: “Nhiễm Nhiễm ngoan nhé, sau này đây sẽ là nhà của con.”
Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, dường như ánh mắt của tôi đã dịu dàng đủ lâu để một đứa trẻ nhạy cảm không nhìn ra chút ác cảm nào, cô bé dè dặt đưa bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy ngón tay tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của cô bé vẫn còn đẫm n//ước m//ắt, nhưng cô bé đã được tôi ôm vào lòng một cách ngoan ngoãn, sau khi ăn viên kẹo tôi đưa liền mỉm cười một cách dịu dàng gọi tôi: “Viện trưởng”. Đó là nụ cười đầu tiên của cô bé trong ngày hôm nay.