Tôi lắc nhẹ ngón trỏ: “Làm người đừng có t//ệ bạ//c như vậy. Tôi bây giờ đang 22 tuổi, chuyện tán tỉnh kiểu này, một tuổi thì được, mười tám tuổi không được, mười sáu tuổi cũng không được, mười một tuổi lại càng không được.”
Hệ thống: “…..”
Đắm mình trong ánh sáng của công lý và pháp luật, trong giây lát nó cảm thấy hơi choáng váng, nhất thời không nói nên lời.
“Đi thôi, còn nhiều việc phải làm lắm đấy!”
Ví dụ, tôi cần phải tìm hiểu rõ nếu muốn kế thừa một cô nhi viện thì cần có điều kiện gì.
Cô nhi viện Bác Ái đó của Ứng Hạc Tuyết quản lý vô cùng lòng lẻo, nhưng không sao tôi có thể điều chỉnh lại được.
Tôi s//iết c//hặt lại tã lót của đứa trẻ trên tay một chút rồi đưa nó vào bệnh viện: “Hi vọng sẽ không quá muộn, hi vọng vẫn sẽ chưa được thính giác cho cậu ấy.”
Hệ thống đã làm cho tôi một cái chứng minh thư.
Trước hết, tôi phải đưa Ứng Hạc Tuyết đến bệnh viện để chữa trị sau đó mới có thể đến tiếp quản cô nhi viện Bác Ái tồi tàn đó.
Cô nhi viện này đã âm thầm sụp đổ nhiều năm, không có trẻ con, cũng không có bảo mẫu, mãi như thế cho đến lúc bị tiếp quản. Tất cả mọi thứ đếu như một mớ hỗn độn cần được giải quyết.
Trước đây tôi làm việc ở cô nhi viện, những quy trình thế này tôi sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Hơn nữa còn có sự giúp đỡ của hệ thống.
Ứng Hạc Tuyết là trẻ sơ sinh bị b//ỏ rơ//i. Sau khi bệnh viện giao cho cảnh sát, tôi đến làm hàng loạt thủ tục để nhận nuôi Ứng Hạc Tuyết về, đưa vào danh sách trẻ em ở cô nhi viện, trở thành đứa trẻ duy nhất ở đó. Mọi chuyện diễn ra đúng như cốt truyện. Chỉ có điều, viện trưởng của cô nhi viện Bác Ái bây giờ là tôi.
Tôi vừa chăm sóc Ứng Hạc Tuyết, vừa phải chỉnh đốn lại mọi thứ ở cô nhi viện, hoàn thiện toàn bộ cơ sở hạ tầng trong viện đâu vào đấy.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, khiến cho hệ thống vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì tình cảm của Ứng Hạc Tuyết dành cho tôi đang không ngừng tăng lên, đã lên đến 80% rồi.
Tôi không hề bất ngờ, một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi thì người nó cảm thấy thân thiết nhất tất nhiên là người chăm sóc nó mỗi ngày rồi.
Tuy rằng Ứng Hạc Tuyết vẫn chưa hiểu được thế nào gọi là yêu, nhưng cậu ấy đã học được cách dang hai tay ra khi được tôi ôm vào lòng, lại còn mỉm cười một cách ngốc nghếch.
Cứ mỗi lúc như thế, hệ thống lại tự mình lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy? Như vậy cũng được à? Hoá ra cũng có thể làm như vậy…”
Tôi không để tâm đến sự hoang mang của nó, ngẩng đầu lên nhìn về cô nhi viện mới toanh ngay trước mặt, hài lòng nói: “Hiệu quả rất tốt, chỉ là không biết gần đây có cơ sở giáo dục nào có thể liên kết được không.”
Tôi nhìn thấy một điều khoản trong chính sách, cô nhi viện có thể tự mở trường học riêng, chỉ là cô nhi viện Bác Ái vẫn chưa đủ tư cách để làm chuyện này, còn cần phải nỗ lực hơn nữa.
Hệ thống nghe không hiểu nên chỉ đành im lặng : “.”
Bởi vì được đưa đến bệnh viện kịp thời, lại cộng thêm sự chăm sóc chu đáo của tôi, Ứng Hạc Tuyết vô cùng khoẻ mạnh. Lúc ba tuổi đã có thể chạy nhảy khắp nơi, còn biết bặp bẹ gọi tôi hai tiếng “viện trưởng”
Đứa trẻ ấy hỏi tôi: “Viện trưởng ơi, tên của con có ý nghĩa gì vậy ạ?”
Tôi ôm nó vào lòng, nói với nó, ngày nó được sinh ra là ngày trời đổ tuyết. Mà mẹ của nó, lại rất thích loài chim hạc. Ứng Hạc Tuyết vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa của c//ái ch//ết và sự chia ly, nhưng tôi cũng không muốn vì thế mà giấu đi nguồn gốc về cái tên “Hạc Tuyết”.