Sau khi qua đột tử vì làm việc quá sức, tôi bị ràng buộc vào một hệ thống và phải thực hiện một nhiệm vụ công lược.
Hệ thống truyền cho tôi toàn bộ nội dung của nguyên tác, nhìn thấy hình ảnh một thiếu niên thanh tú lạnh lùng trong tài liệu khiến tôi rơi vào trầm tư.
Cậu ấy bị người ta dẫm chân lên đầu, khắp người đều là vết thương, ánh mắt của cậu ấy được phủ lên màu xám của sự thờ ơ vô cảm, dường như đã tách biệt khỏi thế giới này vậy.
Hệ thống nói với tôi một cách rành mạch: [Sau khi cô bước vào thế giới đó, có thể nhặt anh ấy về nhà. Nhưng lúc này anh ấy vẫn đang đi làm công ở bên ngoài, bị người ta ức hϊếp chà đạp có thể sẽ không thể tin tưởng cô. Vậy nên cô cần phải cảm hoá anh ấy. Chưa hết, anh ấy còn có một cô bạn “trúc mã” thời còn bé - là “ánh trăng sáng” của anh. Theo như những gì hệ thống tính toán, sau khi anh ấy gặp lại “ánh trăng sáng”, các người sẽ xảy ra hiểu lầm với nhau….]
Tôi ngắt lời hệ thống: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn trông có vẻ chỉ mới mười mấy tuổi thôi.”
Nó ngừng lại một lúc: [Đây là tấm ảnh lúc anh ấy mười bốn tuổi.]
Tôi cau mày: “Vậy tại sao anh ấy lại đi làm thêm bên ngoài? Không phải đây là cái tuổi nên đến trường đi học sao.”
Hệ thống: [Anh ấy nghèo quá nên bỏ học rồi.]
Tôi lập tức thấy có chỗ không đúng: “Nghĩa vụ học tập bắt buộc là chín năm, cô nhi viện (trại trẻ mồ côi) theo lí phải đóng đủ học phí cho cậu ấy. Nếu cậu ấy vào cô nhi viện, cũng không phải phạm pháp.”
Hệ thống thế mà đã bị tôi thuyết phục rồi: [Là, là như vậy thật sao?]
“Xem ra hệ thống cũng chưa hoàn thiện được điểm này nhỉ.” Tôi trầm ngâm một hồi: “Cậu mau đưa tôi vào thế giới đó đi, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
Hệ thống lập tức tỉnh táo trở lại: [Vậy cô muốn đến vào thời điểm nào? Lúc anh ấy bị khách hàng mắng mỏ năm 14 tuổi, hay là lúc anh bất tỉnh trong con hẻm nhỏ năm 18 tuổi, cũng có thể chọn lúc anh ấy 23 tuổi.]
Tôi nói: “Tất nhiên là đến vào lúc cậu ấy 1 tuổi rồi.”
Hệ thống: [?]
Ứng Hạc Tuyết từ lúc sinh ra đã yếu đuối lắm bệnh, cũng không rõ cha ruột là ai. Mẹ ruột đã qua đời vì khó sinh, họ hàng thân thích đã vứt bỏ anh ấy ở trước cửa bệnh viện khi chỉ mới một tuổi.
Đêm đó trời đông rét buốt, tuyết rơi dày đặc khiến Ứng Hạc Tuyết /ốt cao, mất đi một phần thính giác.
Nhưng anh lại có được một năng lực chỉ thuộc về nam chính - đọc suy nghĩ của người khác (độc tâm thuật)
Sau đêm hôm đó, thế giới vốn im ắng ảm đạm của anh đã bị sóng gió vây quanh tứ phía.
Tôi đứng trước cửa bệnh viện nhìn đứa bé đang ngủ say giấc trong vòng tay mình, không do dự mà nói: “Nếu đã muốn tôi làm nhiệm vụ này, cậu cũng phải cho tôi chút quyền lợi bí mật gì đó chứ, ví dụ như tiền chẳng hạn, nếu không nam chính sẽ chết đói đó.”
[Thật sự có thể làm như vậy sao?] Hệ thống sau khi giúp tôi lấy được tiền, liền có chút thấp thỏm bất an, lại tiếp tục hỏi tôi: [Hay là tôi dịch chuyển cô đến mười năm sau nhé?]