Cậu vỗ vỗ lên chiếc váy ngắn trên người, rồi ngước mắt lên nhìn Hoắc Duật Châu:
“Nhưng mà nể tình quá khứ nên anh có thể bảo trợ lý mang cho tôi bộ quần áo không?”
“Nếu được thì tốt nhất là đồ của nhà SN, tôi không quen mặc đồ của thương hiệu khác. Anh có thể gọi cho Anna bên đó, cô ấy biết rõ phong cách và số đo của tôi.”
Nói đến đây, Hoắc Duật Châu cuối cùng cũng buông tập tài liệu xuống.
Người đàn ông dựa vào đầu giường khẽ nhướng mày, cười khẩy nhìn cậu:
“Nam Khanh, tối bắt nạt tôi, sáng lại tiêu tiền của tôi.”
“Trong lòng cậu… Hoắc Duật Châu này dễ dãi đến vậy sao?”
Nam Khanh vừa lầm bầm điều gì đó, Hoắc Duật Châu nghe loáng thoáng cậu đang lẩm bẩm trách hắn keo kiệt.
Hoắc Duật Châu vẫn giữ im lặng, quay đầu tiếp tục đọc tài liệu của mình.
Thanh niên xinh đẹp bên cạnh lại nhích đến gần hơn, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, gọi tên hắn: “Hoắc Duật Châu, giúp tôi đi mà~”
Chất giọng nhẹ nhàng, êm ái như một chiếc móc câu nhỏ cứ thế len lỏi vào tim hắn.
Nhưng Hoắc Duật Châu vẫn sắt đá như thường lệ, mắt không buồn liếc qua nhìn cậu.
Nam Khanh khẽ níu lấy tay áo hắn, giọng nhẹ hẫng, như đang cầu xin đầy yếu đuối vì vừa gây lỗi,
“Chẳng phải tôi mặc bộ này là vì anh sao?”
“Chẳng phải nghĩ anh thích kiểu quần áo này nên tôi mới mặc váy ngắn như con gái đấy à…”
Giọng cậu chậm rãi, càng nói càng đỏ mặt, cứ như đang bào chữa vụng về, tiếp tục: “Dù sao thì cũng vì anh nên tôi mới mặc bộ này. Vậy nên anh không thể không giúp tôi được.”
Ánh mắt đen sâu của Hoắc Duật Châu thoáng lướt qua đôi chân cậu.
Chiếc váy ngắn, hẹp chỉ vừa che đến gốc đùi, ngắn đến mức mỗi lần ngồi xuống đều xòe ra thành hình cánh quạt. Dưới ánh đèn, làn da trắng ngần như toát lên ánh sáng dịu nhẹ, tựa như tuyết đầu mùa phủ trên mái hiên, trắng mịn đẹp đẽ.
Hoắc Duật Châu không kìm được mà nuốt khan, cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác.
Thấy vậy, Nam Khanh tưởng rằng hắn không muốn giúp.
Đôi mắt tròn long lanh của cậu khẽ chớp, tiểu thiếu gia nhanh chóng quyết định mềm mỏng mà năn nỉ.
Cậu sắp đến công ty mà!
Công ty là nơi lắm kẻ nịnh bợ kẻ mạnh và dẫm đạp kẻ yếu, giờ cậu không còn chỗ dựa nào nữa, thế nào chẳng bị họ tìm cách chèn ép. Nếu cứ mặc bộ váy này đến thì cậu vừa bước chân vào là sẽ bị chụp ảnh ngay lập tức, có khi còn bị đưa lên mạng, trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Hoắc Duật Châu, làm ơn giúp tôi đi mà…”
Cậu nắm lấy cổ tay hắn, giọng mềm mỏng như có chút nghẹn ngào,
“Anh biết mà, giờ tôi chỉ còn mỗi mình anh là bạn thôi.”
“Anh không giúp tôi thì còn ai giúp tôi nữa đây?”
Giọng nói nhỏ nhẹ nghe càng thêm tội nghiệp.
Chưa kể đến đôi mắt ươn ướt đang nhìn hắn, trong vắt như sắp rưng rưng, như thể chỉ cần bị từ chối là sẽ lập tức rơi nước mắt.
Hoắc Duật Châu khẽ siết lấy tập tài liệu.
Cổ tay hắn bị bàn tay mềm mại của Nam Khanh nắm chặt, qua lớp áo ngủ mỏng, cả hơi ấm của cậu cũng truyền đến.
Nhiệt nóng từ cổ tay lan thẳng đến tim, khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.
Đôi mi dài rợp xuống tạo một bóng mờ mỏng manh dưới mắt, trên khuôn mặt tuấn tú ánh lên chút lạnh nhạt trong ánh sáng ban mai, Hoắc Duật Châu gắng sức để giữ vẻ bình thản như thường ngày.
Đúng là tên nhóc này chỉ giỏi trèo lên đầu người khác.
Chỉ cần bắt gặp một chút xót xa trên gương mặt hắn, cậu sẽ lập tức xếp hắn vào đám người theo đuổi, coi tình cảm của hắn chẳng khác gì thứ dễ dàng để mặc cả.
Hoắc Duật Châu bình tĩnh nhìn cậu.
Ánh mắt dừng lại trên đôi mắt tròn như hạt hạnh, từ từ lướt qua chiếc mũi cao xinh xắn, rồi đến đôi môi mềm mại, cuối cùng là chiếc cổ trắng ngần thanh mảnh.
Hắn không thể không cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa.
Người tưởng chừng mong manh yếu đuối nhất, khi đem tình yêu ra làm vũ khí lại có thể khiến cả thế giới chao đảo.