Nam Khanh bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn đến mức tê dại cả da đầu.
Theo phản xạ, cậu cúi xuống nhìn tay mình đang nắm cổ tay hắn, trong lòng thoáng hoảng hốt:
Không lẽ nào?
Cậu không thể tin được thế giới này lại điên rồ đến mức khiến cho nhân vật phản diện của đời mình có thể vì giữ gìn sự kiêu ngạo mà ghét bỏ việc bị người khác ngoài Bạch Nhuyễn Nhuyễn đυ.ng vào cổ tay!
Chỉ cần Hoắc Duật Châu nổi giận, cậu nhất định sẽ phải trả giá đắt!
Khốn thật, cái tên Hoắc Duật Châu này, hôm qua khi nên tức giận thì không giận, giờ lại phát điên lên đúng lúc không nên!
Như bị điện giật, Nam Khanh lập tức buông tay, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
“Thôi thôi, anh không muốn giúp thì tôi sẽ đi nhờ người khác vậy…”
Nói xong, cậu luống cuống kéo chiếc váy lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nam Khanh chưa kịp quay người đã bị một bàn tay to lớn kéo ngược trở lại, khiến cậu ngã ngồi xuống đùi Hoắc Duật Châu.
“Á!” Nam Khanh khẽ thốt lên đầy kinh ngạc.
Cậu vừa định nổi giận thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông. Đôi mắt dài và sâu tựa như một vực thẳm, ánh lên bóng mờ âm u, có lẽ vì sự thay đổi của ánh sáng mà khuôn mặt vốn bình thản của Hoắc Duật Châu bỗng toát lên vẻ lạnh lùng u ám.
Giọng nói của hắn vang lên, lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình: “Cậu định nhờ ai?”
Nam Khanh nghe mà giật mình thót tim.
Chẳng lẽ hắn đang tra hỏi mình sao? Cậu vô thức mím chặt môi, cười gượng gạo trước khuôn mặt lạnh lùng của hắn: “Ai cũng được, bạn bè của tôi chắc không đến nỗi keo kiệt mà không cho tôi mượn một bộ quần áo đâu…”
Nói đến chữ “keo kiệt,” Nam Khanh còn cố ý liếc nhìn Hoắc Duật Châu để châm chọc. Nhưng hình như hắn không hề chú ý đến ám chỉ đó, chỉ có khuôn mặt đẹp trai của hắn trông lại càng lạnh lùng đáng sợ, giọng trầm thấp vang lên:
“Cậu định mặc cái váy này rồi ra ngoài gặp những tên đàn ông đó à?”
Nam Khanh cảm thấy lời hắn thật vô lý: “Chứ chẳng lẽ tôi không mặc gì sao?”
Cậu mở to đôi mắt, vẻ mặt đầy vẻ đứng đắn, giải thích: “Trong nước, ra đường mà không mặc đồ là phạm luật đấy.”
Hoắc Duật Châu tức đến mức nhói cả tim.
Hắn siết chặt những ngón tay gầy guộc trên trán mình, giọng nói lạnh như băng khuấy động cả bầu không khí.
“Cậu nghĩ những tên bạn bè của cậu là người tử tế sao?” Hắn ngừng lại, giọng nói đầy mỉa mai, ánh mắt càng thêm u ám: “Chúng nó có kẻ bao nuôi mẫu nữ, có kẻ cặp kè với minh tinh, đua xe nơi công cộng, uống rượu rồi đánh nhau…”
“Cậu ăn mặc thế này đi gặp bọn chúng, nghĩ xem chúng sẽ đối xử với cậu ra sao?” Hắn nói tiếp, giọng trầm và nặng hơn: “cậu không còn là thiếu gia nhà họ Bạch nữa, nghĩ xem chúng còn tôn trọng cậu, còn coi cậu là ‘đại ca’ như trước đây không?”
Nam Khanh nghe mà thấy như hắn đang chửi mình ngu.
Nhưng cậu đương nhiên không thể thừa nhận, chỉ còn cách cứng đầu phản bác: “Anh đừng nghĩ ai cũng xấu xa như anh, chỉ một bộ đồ thôi mà làm gì căng…”
Hoắc Duật Châu nhướng mày, đưa điện thoại cho cậu: “Thế thử gọi xem.”
Nam Khanh nhìn hắn một chút, rồi nhấn gọi cho một người quen.
Để khỏi bị mất mặt trước Hoắc Duật Châu, Nam Khanh cẩn thận chọn người đáng tin nhất là Tề Bân. Nhà họ Tề thuộc tầng lớp trung lưu, không thật sự chen chân được vào giới thượng lưu của họ. Khi xưa, Tề Bân từng bị hội bạn bè của Nam Khanh bắt nạt chẳng khác gì một chú chó nhỏ, Nam Khanh thương tình đã giúp đỡ cậu ta, lại còn nói giúp với ba mình để Tề Bân được hợp tác với một công ty thuộc nhà họ Bạch.
Từ đó, Tề Bân có được chỗ đứng nhất định trong giới. Ngày lễ Tết, Tề Bân thường mang quà cáp tặng cậu rất hậu hĩnh. Ngay cả khi cậu bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, Tề Bân cũng bày tỏ lòng trung thành, phẫn nộ thay cậu và bảo rằng nếu có chuyện gì thì cứ tìm đến sự giúp đỡ của cậu ta.