Lúc ấy, cậu cũng giống hệt bây giờ, sau khi bắt nạt Hoắc Duật Châu xong sẽ lén lút quan sát, chờ đợi xem hắn có ý định trả thù hay không, rồi mới lên kế hoạch tiếp theo.
Đáng tiếc, những ngày tháng tươi đẹp ấy đã không còn nữa.
Nam Khanh thầm thở dài trong lòng.
Cậu lê từng bước chậm rãi ra khỏi phòng, ba bước quay đầu một lần.
Nhưng gương mặt lạnh lùng của Hoắc Duật Châu không có bất kỳ biểu cảm gì, hắn chỉ chăm chú vào tập tài liệu trên tay.
Giống như năm xưa, khi bị Nam Khanh bắt nạt quá mức, chàng thanh niên điển trai lạnh lùng ấy cũng ngồi bên bàn, không thèm đếm xỉa gì đến cậu.
Nhưng Nam Khanh biết rằng, giờ này Hoắc Duật Châu không hề tập trung vào tập tài liệu kia nữa.
Dù sao thì đã lâu vậy mà hắn vẫn chưa lật sang trang khác, quai hàm cũng đang căng cứng mà chẳng nói một lời.
Chẳng lẽ hắn vẫn giống như hồi nhỏ, đang chờ mình qua dỗ sao?
Nam Khanh lắc đầu, cố xua tan những ý nghĩ hỗn độn trong đầu.
Cậu bước xuống tấm thảm lông dày, đôi dép kéo lê trên một góc của tấm thảm hoa văn caro màu cam đặc trưng của Hermès. Nhìn xuống bộ váy ngắn mình đang mặc, Nam Khanh cảm thấy toàn thân hơi khó chịu.
Vài giây sau.
Từ khóe mắt của Hoắc Duật Châu xuất hiện một đôi chân dài, trắng muốt của thiếu niên mặc váy ngắn đang tiến lại gần, sau đó ngồi xuống cạnh hắn.
"Hoắc Duật Châu..."
Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại của Nam Khanh vang lên bên tai hắn. Ngay cả tay áo của bộ đồ ngủ cũng bị kéo nhẹ vài cái.
Lúc này, Hoắc Duật Châu muốn làm ngơ cũng không được nữa. Hắn khẽ nghiêng đầu, gương mặt với những đường nét sắc sảo hiện lên dưới ánh sáng buổi sáng, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ quý phái và lạnh lùng.
“Gì vậy?”
Nam Khanh ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên nhìn hắn, trong thoáng chốc không biết phải nói gì.
Hoắc Duật Châu đã được nhà họ Bạch tài trợ suốt 8 năm, cũng bị Nam Khanh bắt nạt suốt 8 năm. Sau khi trưởng thành, hắn đã rời khỏi nhà họ Bạch, dựa vào năng lực và tầm nhìn của mình để tạo dựng một đế chế vững chắc ở thành phố S.
Hắn đã không còn là chàng trai từng mua nước, đeo ba lô cho cậu, mặc cậu bắt nạt, rồi chỉ cần Nam Khanh nói vài lời xin lỗi là bỏ qua mọi chuyện như trước nữa.
Những lời muốn nói như bị dính lại ở đầu lưỡi, Nam Khanh theo thói quen mím môi lại, ngẩng khuôn cằm thanh mảnh lên nhìn hắn.
Giọng nói của cậu dịu dàng, mềm mại như cơn gió đầu xuân tháng Ba:
“Được rồi, là tôi nói nhảm thôi, đừng giận nữa.”
“Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, được không?”
“Anh muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, đánh tôi, mắng tôi cũng không sao—”
Nói đến đây, cậu bỗng ngập ngừng, đôi mắt to tròn như mèo con nhìn hắn đầy nghiêm túc:
“Nhưng đừng đánh vào mặt, tôi còn phải làm idol nữa!”
Cậu nói tự tin đến nỗi, ai không biết lại tưởng cậu là một ngôi sao nổi tiếng đang được săn đón hàng đầu.
Hoắc Duật Châu khẽ liếc cậu một cái, không thèm phủ nhận.
Ừm.
Vào giới giải trí là để bị mắng, nhưng dù có bị mắng, cậu vẫn phải bước vào. Một vòng lặp khép kín.
“Chịu trách nhiệm kiểu gì?” Hoắc Duật Châu hỏi cậu.
Nam Khanh ngạc nhiên nhìn hắn.
“Tôi vừa xin lỗi anh rồi, chẳng lẽ thế còn chưa đủ để chịu trách nhiệm sao?”
Hoắc Duật Châu không hề dao động, ánh mắt sâu thẳm khẽ liếc xuống dưới:
“Vậy nếu tôi cũng làm với cậu như thế rồi xin lỗi thì cậu có đồng ý không?”
Nam Khanh vội vàng khoanh tay trước ngực.
Chiếc điện thoại đặt trên giường lại rung lên vài tiếng, là quản lý Trịnh Minh của cậu đang giục tiếp.
Nam Khanh nghĩ một lát rồi nói:
“Tôi biết việc tối qua là lỗi của tôi, nhưng tôi đã xin lỗi rồi. Nếu anh vẫn thấy chưa đủ, vậy hay là anh đánh tôi vài cái đi?”
“Lần này tôi thực sự có việc, anh cũng biết tôi làm trong giới giải trí nên là lịch trình nhiều lắm.”