Pháo Hôi Xinh Đẹp Lại Nghe Thấy Tiếng Lòng Điên Phê Rồi

Chương 19

Nam Khanh cũng rất hào phóng, mỗi dịp lễ tết đều tặng cho anh ta phong bao đỏ dày cộp.

Thế mà chỉ sau một đêm ngắn ngủi, Trịnh Minh như biến thành một người khác, mắng cậu xối xả trong điện thoại:

"Cậu là heo à? Giờ này mà còn chưa chịu dậy? Ai có thời gian hầu hạ cậu mãi như thế hả?"

Có vẻ như cậu bị tiếng ồn làm phiền.

Nam Khanh đưa điện thoại ra xa: “Trịnh Minh, ruột gan anh để ngược hay gì mà mới sáng đã mở mồm chửi bới người ta rồi vậy?”

Đầu dây bên kia, Trịnh Minh nhảy dựng lên vì tức giận, nhưng Nam Khanh nhanh chóng bấm tắt cuộc gọi.

Ngay giây sau, điện thoại lại đổ chuông. Nam Khanh như thể đang chơi trò dắt chó đi dạo lại ung dung bấm nghe. Vừa mới nghe thấy hai chữ “Cậu có—” từ đầu dây bên kia, cậu đã dứt khoát tắt tiếp.

Cứ thế, qua lại ba lần, đến khi Nam Khanh nhấc máy lần nữa, Trịnh Minh cuối cùng cũng hạ giọng, giữ được chút bình tĩnh.

Anh ta không còn nổi giận, nhưng giọng nói vẫn cứng ngắc:

“Đến công ty ngay!”

Điện thoại vang lên tiếng cười nhẹ của thiếu niên.

Trịnh Minh cố nén cơn giận, nhưng không dám chọc giận cậu thêm nữa. Nam Khanh giờ chẳng khác gì một tên ngốc, sau khi bị đuổi khỏi nhà, cậu có thể liều lĩnh làm bất cứ điều gì. Hơn nữa, mục tiêu của Trịnh Minh hôm nay không phải là cãi nhau với Nam Khanh.

Lãnh đạo đã giao nhiệm vụ, nếu hôm nay anh ta không đưa Nam Khanh đến công ty thì sẽ chẳng tránh khỏi bị mắng té tát.

Trước tiếng cười khẩy của Nam Khanh, Trịnh Minh nghiến răng:

“Tôi cho cậu một tiếng, nếu cậu không đến công ty thì chuẩn bị nhận trát hầu tòa đi.”

Màn hình điện thoại vừa lóe lên, Nam Khanh lại thản nhiên tắt máy lần nữa.

Trịnh Minh thở dài một hơi nặng nề.

Thôi kệ, ít ra thì anh ta cũng đã truyền đạt thông tin rồi.

Giờ đây không còn nhà họ Bạch chống lưng, Nam Khanh chỉ là một kẻ không có chỗ dựa, hạng vô danh tiểu tốt mà thôi.

Đợi cậu đến công ty rồi, Trịnh Minh có thừa cách để đối phó với cậu.

-

Nam Khanh tươi cười vui vẻ cúp máy.

Khi quay đầu lại, cậu thấy Hoắc Duật Châu đang chăm chú cúi đầu xem tài liệu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời “khẩu nghiệp” vừa nãy của cậu.

Giấc ngủ này quả thật không tệ.

Nam Khanh giả vờ không nhìn thấy hắn, định lén lút lật chăn rồi chuồn đi.

Bất ngờ, một cảm giác siết chặt nơi cổ họng khiến cậu khựng lại, cổ áo bị ai đó từ phía sau kéo lại.

Nam Khanh nhích mông một chút, quay đầu nhìn người đàn ông bên giường.

“Làm gì đấy?”

Hoắc Duật Châu khẽ nhướng cặp lông mày sắc bén lên, nửa như cười nửa như không nhìn cậu.

Nam Khanh đột nhiên nhận ra câu nói của mình có vẻ hơi mập mờ mới vội vàng sửa lại:

“Ý tôi là… sao anh không để tôi đi?”

Người đàn ông dựa lưng vào đầu giường, thong thả đặt tập tài liệu xuống, gương mặt khắc sâu những đường nét sắc sảo, hiện lên trong ánh sáng buổi sớm.

“Ngủ xong rồi định đi luôn à?”

Nam Khanh nghĩ ngợi, giơ tay vẫy hắn một cái:

“Vậy tôi chào anh một câu nhé?”

Dù nhiệm vụ đã thất bại, nhưng cậu vẫn phải sống sót ở thế giới này, chẳng có lý do gì phải hoàn toàn đắc tội với tên phản diện lớn như Hoắc Duật Châu cả.

Nên là lịch sự một chút bằng lời nói thì có gì mà thiệt đâu.

Dù sao thì Hoắc Duật Châu cũng chưa từng làm gì quá đáng với cậu.

Đàn ông mà, biết nhún nhường một chút thì cũng chẳng sao!

Nam Khanh trưng ra bộ mặt khách sáo và lạnh nhạt, nhưng Hoắc Duật Châu lại nhướn mày, đôi mắt hẹp dài khẽ hé mở, giọng nói mượt mà nhưng mang theo ý trêu chọc:

“Tôi bị cậu hành hạ cả đêm, giờ cậu tỉnh dậy phủi mông rồi định đi à?”

“Thiếu gia à, lương tâm của cậu không cắn rứt chút nào sao?”

Đôi môi đỏ của Nam Khanh há hốc, độ rộng có thể nói là đủ rộng để nuốt trọn một quả trứng luôn.

Cậu không biết nên sửa lại cách xưng hô “cậu thiếu gia” hay là nên hỏi hắn câu “bị cậu hành hạ cả đêm” là có ý gì.