Những lời cậu muốn nói cứ xoay vòng trong miệng, Nam Khanh quỳ trên giường, đôi chân thon dài và cân đối lọt thỏm trong lớp chăn tơ tằm đen, khiến làn da trắng ngần càng trở nên nổi bật.
Tuy cậu trông giống như một thiên thần nhỏ, nhưng lời nói ra thì hoàn toàn không ăn nhập chút nào:
“Không thể nào, Hoắc Duật Châu, tôi chẳng cảm thấy gì cả!”
Thiếu niên quỳ trên giường, ngước đôi mắt đẹp đẽ lên nhìn hắn, trước tiên là nhìn chằm chằm vào sống mũi cao vυ't trên khuôn mặt điển trai kia rồi ánh mắt dần dần trượt xuống, dừng lại trên lớp chăn tơ tằm đen tuyền.
Nam Khanh cau mày, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
"Hoắc Duật Châu, anh đúng là tinh tế thật đấy!"
Cổ họng Hoắc Duật Châu nghẹn lại, sắc mặt lập tức tối sầm.
Nam Khanh lại nháy mắt tinh quái với hắn, như một con cáo nhỏ vừa đạt được mục đích.
Đây là lần đầu tiên Nam Khanh thấy trên gương mặt lúc nào cũng bình tĩnh của Hoắc Duật Châu hiện lên vẻ mặt u ám đến vậy. Sự điềm tĩnh thường thấy giờ đã bị phá vỡ, thậm chí khi nói chuyện anh ta cũng như đang nghiến răng ken két.
"Tôi không nói về chuyện đó."
Nam Khanh như chợt hiểu ra: "Ồ, thì ra không phải chuyện đó à? Nhưng anh nói thế dễ khiến người ta nghĩ lắm đấy."
"Tôi còn tưởng đêm qua anh lợi dụng lúc tôi ngủ mà làm gì với tôi nữa cơ."
"May mà không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Thế mà anh còn nói là tôi hành hạ anh cả đêm, chẳng phải cố tình làm tôi hiểu lầm sao?"
Hoắc Duật Châu nhìn đôi môi nhỏ đang huyên thuyên của Nam Khanh, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy mình như trở về những ngày xưa, lúc cậu còn ở bên cạnh, ngày nào cũng khiến hắn tức đến không nói nên lời.
Có vẻ như cậu luôn có khả năng này, chỉ cần một câu nói là có thể điều khiển cảm xúc của hắn, chi phối toàn bộ hỉ nộ ái ố của hắn.
Nhưng hắn lại không nỡ động vào cậu.
Yết hầu của Hoắc Duật Châu khẽ chuyển động, hắn lấy lại vẻ điềm tĩnh như một pho tượng ngọc.
"Đêm qua, tư thế ngủ của cậu không được ngoan cho lắm."
Đôi mắt dài cong của cậu thiếu niên nhìn hắn, lông mi dài khẽ chớp. Đôi môi đỏ mọng mềm mại mím lại, hé mở một cách tinh tế, tạo nên một lớp ánh sáng ẩm ướt đầy quyến rũ.
Hoắc Duật Châu chăm chú nhìn cậu thêm một lúc lâu rồi mới rời mắt đi.
"Đêm qua, cậu đá chăn đến bảy lần."
Nam Khanh thản nhiên nói: “Đá thì đá thôi, chẳng lẽ trên đời này đá chăn cũng là phạm pháp sao?"
Hoắc Duật Châu khẽ cười lạnh: “Nhưng mỗi lần cậu đá chăn, cậu lại kéo luôn chăn của tôi, còn đạp tôi ra khỏi giường nữa."
"Tôi cứ tưởng cậu chỉ đạp tôi vài cái là thôi, nhưng không, cậu còn lăn vào lòng tôi, tay chân sờ loạn xạ khắp nơi—"
"Thầy giáo dạy rồi, "tay chân loạn xạ" dùng ở đây là lạm dụng thành ngữ, anh dùng sai rồi!" Nam Khanh ngắt lời hắn: "Anh là học bá mà ngay cả từ này cũng dùng sai được à?"
Hoắc Duật Châu im lặng nhìn cậu, như thể dừng lại trong vài giây.
"Nam Khanh, chẳng phải cậu là cái đồ mù chữ sao?"
Nam Khanh lập tức ngậm chặt miệng.
Toang rồi!
Chẳng lẽ cậu bị lộ rồi sao?!
May mắn thay, Hoắc Duật Châu không truy cứu thêm, gương mặt đẹp trai của hắn cũng không có quá nhiều biến đổi, hắn tiếp tục thoải mái nói.
"Được rồi, bỏ qua từ ngữ đi, tôi thực sự không thể nghĩ ra từ nào phù hợp để mô tả hành động của cậu đêm qua đâu."
Hoắc Duật Châu chậm rãi vén cổ áo ngủ của mình, để lộ ra phần ngực và cổ có vài vết đỏ.
Đôi mắt Nam Khanh giãn ra, trong đó tràn đầy kinh ngạc.
Hoắc Duật Châu tao nhã chỉnh lại quần áo, trông hắn như một tiểu thư quyền quý vừa bị tên lãng tử trêu đùa. Gương mặt không đổi sắc, hắn nhìn thẳng vào Nam Khanh.
"Đêm qua, cậu luồn tay vào trong áo tôi, sờ soạng khắp người, còn khen ngợi cơ thể tôi đẹp, rồi cố gắng cưỡng bức tôi nữa."
Nam Khanh trố mắt nhìn: "Không thể nào!"
Dù trước khi ngủ cậu có thoáng nghĩ đến điều này, nhưng cậu không phải loại người làm chuyện đó!