Giữa đêm khuya mưa gió chập chờn, người trong mộng mà hắn khao khát bấy lâu đang say giấc trong căn phòng trên tầng thượng nơi hắn đã sống bao năm.
Tiểu thiếu gia của hắn.
Trong những đêm khuya mồ hôi ướt đẫm, dưới từng nhịp thở nặng nề, hắn luôn mường tượng đến cảnh ôm thiếu niên đáng thương ấy vào lòng.
Sao có thể đẹp đến thế nhỉ?
Cổ tay mảnh mai ấy vẫn còn phảng phất hơi nước chưa tan hết.
Ngón tay của người đàn ông khẽ chạm vào gương mặt thiếu niên, từ từ vuốt ve từng chút, từng chút một.
Mỗi tấc da thịt trên người thiếu niên đều tuyệt mỹ, thậm chí cả đường cong của đôi mắt cũng hoàn hảo đến không ngờ.
Hắn nghĩ, nếu hắn muốn đếm lúc này...
Những sợi mi dài cong vυ't kia chắc chắn sẽ tạo nên con số may mắn của cả cuộc đời hắn.
Khóe môi Hoắc Duật Châu khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lóe lên ngọn lửa nóng bỏng và tham lam.
Từng chi tiết đều hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của hắn, ngay cả tính khí và bản chất của cậu cũng vừa vặn đến lạ thường, cái dáng vẻ lén lút làm điều xấu lại đáng yêu đến mức nào.
Thiếu gia yêu dấu của hắn tựa như vị thần đã cẩn thận nặn ra từ những gì hắn yêu thích nhất, từng chút một trở thành người tình hoàn hảo.
Và giờ đây, người tình nhỏ bé tội nghiệp ấy đã rơi khỏi chốn mây trời, hoảng sợ và bơ vơ tìm đến hắn, yếu ớt và đáng thương muốn nương tựa vào hắn.
Chắc hẳn họ sẽ bước vào một mối tình hoàn hảo.
Rồi tổ chức một đám cưới hoành tráng.
Cũng như bất kỳ cặp đôi nào, họ sẽ kết hôn, sống một cuộc đời ngọt ngào bên nhau cho đến khi đầu bạc.
Khóe môi người đàn ông dãn ra, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Hắn nghĩ,
Mình quả là quá may mắn.
-
Chiếc điện thoại trên đầu giường rung lên vài tiếng.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Nam Khanh vươn tay ra, mò mẫm xung quanh gối nhưng chẳng được gì.
Cậu dụi mắt mở ra, một bàn tay thon dài đẹp đẽ đang cầm điện thoại của cậu đưa tới.
Nam Khanh ngơ ngác nhìn điện thoại, rồi quay đầu lại thì thấy Hoắc Duật Châu đang tựa vào đầu giường.
Hắn mặc chiếc áo ngủ lụa bóng bẩy, để lộ một khoảng ngực trắng ngần, thoáng nhìn còn thấy rõ đường nét săn chắc bên trong.
Tay phải của hắn cầm một tập tài liệu, tay trái đưa điện thoại của cậu, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn cậu.
Nam Khanh ngây người không phản ứng kịp, kéo chăn trùm kín đầu.
Có lẽ cậu thực sự ngủ mơ hồ rồi.
Hoặc có thể cậu đang mơ thấy ác mộng.
Chứ sao lại mơ thấy Hoắc Duật Châu nằm trên giường của mình cơ chứ?
Hoắc Duật Châu nhướn mày lên.
Hắn thầm đếm đến ba trong đầu, khi chữ số cuối cùng vừa vang lên trong tâm trí thì cậu trai xinh đẹp đang trốn trong chăn đột nhiên bật dậy, chăn bị vén tung ra.
Khuôn mặt nhỏ đẫm mồ hôi làm cậu thở dốc.
Cậu lại một lần nữa nghiêng đầu, đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn.
Hoắc Duật Châu không thay đổi nét mặt, giơ điện thoại lên: "Điện thoại."
Nam Khanh cầm lấy chiếc điện thoại đang rung liên hồi, cuối cùng cũng lờ mờ nhớ ra chuyện tối qua đã xảy ra.
Nhiệm vụ của cậu đã thất bại, hệ thống cũng đã bỏ rơi cậu.
Rồi trong lúc chán nản, cậu đã ngủ chung với Hoắc Duật Châu.
Dĩ nhiên, đó chỉ là nghĩa đen, hai người chỉ đơn thuần ngủ cùng trên một chiếc giường, trong hòa bình và thân thiện mà thôi.
Dù Nam Khanh cũng không hiểu tại sao kẻ phản diện Hoắc Duật Châu đã bắt nạt cậu suốt nhiều năm lại đồng ý cho cậu ngủ chung giường với hắn.
Có lẽ hắn muốn xem cậu mất mặt chăng?
Nam Khanh lén lút liếc nhìn Hoắc Duật Châu một cái, rồi từ từ bắt máy.
"Nam Khanh, cậu đam làm cái gì thế hả? Bây giờ mới chịu nghe điện thoại là sao?"
Một giọng nói đầy giận dữ vang lên, là Trịnh Minh, người quản lý của cậu.
Trước đây, khi cậu vẫn còn là thiếu gia nhà họ Bạch, Trịnh Minh luôn khúm núm trước mặt cậu, làm việc vô cùng chu đáo, chỉ sợ cậu không hài lòng ở đâu đó.