Khi hiểu ra điều đó, Nam Khanh lập tức im lặng.
Cậu dùng ngón tay chọc nhẹ vào ngực Hoắc Duật Châu, ra hiệu rằng mình muốn xuống khỏi đùi hưans.
Thế nhưng, cánh tay của Hoắc Duật Châu vẫn giữ chặt cậu, hỏi một câu nhẹ nhàng:
“Em… Sẽ nói những lời như thế với tất cả mọi người sao?”
Nam Khanh suy nghĩ một chút rồi dứt khoát lắc đầu.
Cậu đâu có ngu ngốc. Bạch Nhuyễn Nhuyễn là một nhân vật chính, hai người đã đấu đá đến mức cậu chẳng thể nào "giải trí" với hắn ta được!
Những người còn lại, kẻ thì quá già, kẻ thì quá trẻ, mà những người phù hợp về tuổi tác thì đều không ra gì. Nam Khanh có vẻ ngoài ưa nhìn, tất nhiên gu thẩm mỹ cũng cao, dù có "mù mắt" cũng không bao giờ để ý đến họ.
Còn về người yêu chính thức của Bạch Nhuyễn Nhuyễn, cậu không phải loại người muốn phá vỡ gia đình người khác để làm kẻ thứ ba.
Dù ghét Bạch Nhuyễn Nhuyễn đến mức nào, cậu cũng không thể làm ra chuyện kinh tởm như vậy được.
Ánh mắt Nam Khanh rực sáng khi nhìn thẳng vào Hoắc Duật Châu.
Tính đi tính lại, trong số những người cậu từng gặp ở thế giới này, chỉ có Hoắc Duật Châu là người duy nhất vừa đẹp trai vừa có thân hình hoàn hảo, đúng gu của cậu.
Tất nhiên, nếu việc ngủ với hắn nguy hiểm đến mức này thì thôi khỏi.
Mạng sống của cậu chỉ có một, tốt nhất vẫn là tự giữ nó trong tay mình.
Khi Nam Khanh đang tính toán đủ đường, Hoắc Duật Châu chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Đến khi thấy Nam Khanh quyết đoán lắc đầu, những cảm xúc bạo lực tiềm ẩn trong lòng Hoắc Duật Châu mới dần bị đè nén xuống.
Dù vậy, vẻ mặt của hắn vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn tỏ ra rất lịch thiệp. Hắn đặt Nam Khanh lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi dịu dàng chạm vào má cậu.
“Trễ rồi.”
“Ngủ đi.”
-
Nam Khanh bị những hành động bất ngờ này của Hoắc Duật Châu làm cho cảm thấy vô cùng khó xử. Một phản diện nổi tiếng tàn nhẫn và hung ác lại có thể dịu dàng đến mức này, khiến cậu cảm thấy rùng mình.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vậy mà Hoắc Duật Châu còn chẳng thèm "động chạm" gì đến cậu thì còn có gì phải sợ nữa?
Nằm trên tầng cao nhất của khách sạn bảy sao, dù sao cũng tốt hơn việc phải ngủ trong một căn nhà trọ cũ kỹ, ẩm mốc, không có cửa sổ, mà cậu đã từng phải đặt phòng với giá rẻ mạt chỉ để nhìn vào trong rồi vội vã bỏ đi.
Nam Khanh nhăn nhó, tự mình chui vào trong chăn êm ái. Là một NPC đã chết một lần và còn bị hệ thống bỏ rơi, cậu nghĩ rằng cuộc đời cậu chẳng thể nào tồi tệ hơn được nữa.
Thôi thì cứ ngủ trước rồi tính sau.
Kệ nó!
-
Ánh sáng ở đầu giường tự động chuyển sang mức tối nhất.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cậu thiếu niên nằm nghiêng trên giường, đôi mắt nhắm nghiền. Hàng lông mi dài và dày yên bình rợp xuống đôi má, trông giống như một hoàng tử nhỏ được nuông chiều trong tòa lâu đài, ngoan ngoãn đến mức khó tin.
Trong phòng tắm, hệ thống gió mới hoạt động, thay thế những mùi hương lạ thường trong không khí.
Hoắc Duật Châu quấn khăn tắm quanh hông, bước ra khỏi phòng tắm và thấy cảnh tượng này.
Dáng người cao lớn với bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của hắn tạo nên một cái bóng lớn trên tường cạnh giường.
Những vật trang trí trong phòng, dưới bóng tối đan xen, trông như những chiếc răng nanh của một con rồng ác độc.
Còn cậu hoàng tử nhỏ đang say ngủ trên chiếc giường xa hoa, hình như không hề hay biết, vẫn nằm yên bình dưới ánh mắt đầy chiếm hữu của người đàn ông.
Hoắc Duật Châu cúi người xuống, ánh mắt đen tối và bệnh hoạn của hắn tựa như ngọn lửa rực cháy, lướt nhẹ trên gương mặt của cậu thiếu niên.
Ngón tay với những đốt xương rõ ràng khẽ đặt lên mái tóc mềm mại của cậu, trượt xuống theo độ cong của từng lọn tóc.
Hoắc Duật Châu không nói lời nào.
…