Pháo Hôi Xinh Đẹp Lại Nghe Thấy Tiếng Lòng Điên Phê Rồi

Chương 16

Cậu chưa từng thấy cuộc đời mình thê thảm đến vậy, dù là kiếp trước hay kiếp này.

Ít ra thì... cậu vẫn còn sống.

Nước mắt của Nam Khanh cũng dần ngừng rơi.

Tính tình của cậu đến nhanh mà đi cũng nhanh. Khi cuộc đời chọc ghẹo cậu bằng một ngón tay giữa, cậu quyết định mạnh mẽ chấp nhận mọi thứ, kiểu gì cũng phải hưởng thụ một chút.

Dù sao, cậu đã gây ra đủ trò lố lăng mà vẫn chưa bị "xóa sổ", biết đâu số mệnh đã định sẵn là cậu phải ở lại thế giới này.

Trong cơn mưa lớn đang ào ạt ngoài kia, Nam Khanh cuối cùng cũng tự an ủi được mình.

Cậu ngồi dậy khỏi vòng tay của Hoắc Duật Châu. Gương mặt trắng ngần của cậu hằn lên vết đỏ do những đường chỉ trên áo sơ mi của Hoắc Duật Châu, đôi mắt tròn, đẫm lệ của cậu long lanh dưới ánh sáng, khóe mắt cũng ửng đỏ lên.

Lông mi của cậu còn ướt đẫm, môi cũng ẩm ướt, giống như một chú mèo con không nhà, trông thật đáng thương dưới cơn mưa bão, mong đợi sự thương hại từ những người qua đường.

Hoắc Duật Châu nhẹ nhàng chạm vào gò má cậu, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt của cậu.

Nam Khanh ôm chiếc hộp trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn rồi hỏi nhỏ:

"Tiếp tục chứ?"

Sau khi cố gắng suốt mười mấy năm cho các nhiệm vụ, để rồi cuối cùng thất bại, Nam Khanh cảm thấy mình xứng đáng được xả hơi một chút.

Cậu chớp mắt, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Khi Nam Khanh ngẩng đầu lên, Hoắc Duật Châu vẫn dùng đôi mắt sâu thẳm, đầy ẩn ý của mình nhìn cậu.

Ánh mắt của Hoắc Duật Châu giống như đang nhìn một thiếu niên đã lầm đường lạc lối vậy.

Nam Khanh bĩu môi, định nói thêm thì bất ngờ Hoắc Duật Châu tiến lại gần, khuôn mặt điển trai của hắn áp sát, hơi thở của hắn cũng trở nên đậm đặc hơn.

Hoắc Duật Châu nâng mặt cậu lên và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.

Đó không phải là một nụ hôn đầy du͙© vọиɠ, mà ngược lại là nó quá nghiêm túc, thậm chí có phần trang trọng.

Nam Khanh ngây người, mở to mắt nhìn hắn, bối rối không hiểu hắn đang làm gì.

Cảm giác mát lạnh thoáng qua trên trán rồi biến mất, Hoắc Duật Châu vẫn giữ lấy gương mặt cậu, hắn khẽ thì thầm:

"Khanh Khanh, đừng vội đưa ra quyết định khi đang trong cơn xúc động."

Trong thoáng chốc, Nam Khanh cảm thấy mình như bị hắn nhìn thấu.

Cậu khẽ chớp mắt, ngước gương mặt xinh đẹp lên, bướng bỉnh nói:

"Anh nói nhiều quá, đây đâu phải quyết định quan trọng gì đâu."

"Nhỡ tôi là kẻ xấu thì sao?"

"Kiểu kẻ xấu mặc áo vest và chuyên lừa những cậu bé như em đấy."

Giọng trầm ấm của Hoắc Duật Châu vang lên, chậm rãi và bình thản, khiến người nghe không thể không chú ý:

"Em chỉ muốn tìm cách để xao nhãng, để thả lỏng, nhưng sao em có thể biết chắc rằng tôi sẽ không lợi dụng tình hình trong căn phòng này chứ?"

"Biết đâu tôi đã lắp đặt camera khắp nơi trong phòng, ghi lại từng hành động của em thì sao."

"Mọi biểu cảm, mọi động tác của em đều bị tôi theo dõi. Tôi cũng có thể dùng chúng để ép buộc em làm những điều tồi tệ hơn đấy."

"Dù như thế… em cũng không sợ sao Khanh Khanh?"

Nam Khanh bị lời nói nghiêm túc đến rợn người của Hoắc Duật Châu làm cho lạnh sống lưng. Cậu vô thức liếc nhìn quanh căn phòng, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra hành động đó trông thật thiếu tự tin, nên vội vã dời ánh mắt đi.

Đối diện với Hoắc Duật Châu - một "trùm phản diện" quyền lực, Nam Khanh cố gắng tỏ ra mình không yếu đuối.

Cậu ưỡn ngực, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị:

“Nếu trong phòng có camera thật, chẳng phải anh cũng tự quay mình vào sao?”

“Anh là nhân vật lớn lẫy lừng như thế còn chẳng sợ bị người khác nhìn thấy mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thì sao tôi phải sợ chứ?”

Hoắc Duật Châu thở dài một hơi, ánh mắt có chút bất lực khi nhìn cậu.

Nam Khanh cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nói một câu ngớ ngẩn. Hoắc Duật Châu muốn quay phim cậu, tất nhiên có thể dễ dàng làm mờ mặt hắn rồi!