Hệ Liệt Ác Thần

Chương 2: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (2)

Ban đầu tôi cũng không quan tâm lắm.

Vừa dọn về nhà mới, tôi háo hức sử dụng máy xào rau tự động, tưởng đâu nó sẽ giúp tôi đỡ việc hơn, kết quả tôi bị lừa một cú đau điếng.

Máy liên tục bắt tôi phải cài đặt cái này, cài đặt cái kia.

Đến rửa nồi còn không sạch được nữa.

Cảm giác như mua ông cố nội này về để nó hành mình thì đúng hơn.

Vọc vạch cả buổi sáng, tôi chán hẳn rồi.

Nhớ đến dưới lầu có tiệm cơm Âu, tôi nghĩ thôi không ấy thôi thì mình đi mua bánh kem về ăn luôn đi ha ha.

Kết quả vừa ra khỏi nhà, đúng lúc căn hộ đối diện cũng mở cửa ra.

Lần này người đi ra là một người phụ nữ.

Trông tầm cỡ hai bảy hai tám tuổi, ngoại hình khá ổn, chỉ có điều quầng thâm dưới mắt đen xì, dáng vẻ nhìn là biết ham mê chuyện ấy quá độ.

Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nghĩ cô ta với hàng xóm đã bất mãn nhau khá lâu rồi, với chắc chắn cô ta biết tối qua tôi cũng bị trận cãi vã của bọn họ làm phiền. Vậy nên, đây là màn chào hỏi dằn mặt tôi trước đúng không?

Tôi khẽ mỉm cười: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn con mẹ mày hả?"

Thấy cô ta lập tức thay đổi biểu cảm, tôi vui gần c.hết.

Buổi tối, nhà đối diện lại bắt đầu ầm ĩ.

Lần này bọn họ thử trò mới, trực tiếp mở cửa, kéo đứa con ra ngoài lối đi nhỏ mà đánh.

"Này thì làm ăn mày này! Ai cho mày đi xin ăn hả? Tao đánh c.hết cái thứ vô tích sự này!”

Tiếng đứa trẻ khóc vang trời.

Tôi giật mình thon thót, chủ yếu là bực bội, sáng mới cho hai cái bánh bao, tối đã bị phát hiện rồi à?

Nghe một hồi mới biết, hóa ra hai vợ chồng này đang chửi xéo chị gái lầu trên.

Đó là chị chủ tiệm cơm Âu kia, hôm nay tôi mới gặp chị ấy, chị ấy khá dễ thương.

Người đàn ông kia mắng rất dơ.

“Già rồi muốn có con sao không tự đẻ đi? Ngày nào cũng cho con nhà người ta ăn cơm làm cái mẹ gì?"

“Lâu lâu lại dẫn thằng này thằng kia về, ai biết nó có bệnh gì không chứ?!"

Nói rồi lại đánh con trai: “Này thì dám ăn bậy đồ nhà người khác! Mai mốt mày mà bệnh là tao quăng mày ra đường cho chó ăn!"

Đứa trẻ khóc lóc nói: “Con không dám, con không dám nữa.”

Tôi kéo cửa ra, phát hiện lại còn là hai vợ chồng phối hợp với nhau.

Tên đàn ông phụ trách đánh, còn ả đàn bà thì cầm điện thoại chụp hình quay phim.

Hai kẻ đó thấy tôi mở cửa thì có hơi kinh ngạc, tuy nhiên cũng chẳng xem tôi ra gì.