Hệ Liệt Ác Thần

Chương 3: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (3)

Bọn họ tiếp tục mắng chửi đứa trẻ: “Này thì không biết cố gắng..."

Tôi nói: “Tôi đang phát sóng trực tiếp đây, hai người muốn nổi tiếng hay sao?"

Tên đàn ông: "..."

“Tôi đã thu âm hết toàn bộ những gì hai người chửi bới rồi, người hâm mộ còn hỏi tôi có phải mấy người bị ma nhập hay gì không này. Sao, có muốn lên hình ké không? Chào hỏi người hâm mộ của tôi một cái đi nào.”

Tên đàn ông hung hăng: "Mẹ mày, tắt cái phát sóng trực tiếp ngay!"

Nói rồi định xông vào nhà tôi.

Tôi đề phòng lùi về phía sau một bước.

Không ngờ cậu bé lại xông đến, ôm chặt bắp chân của bố mình.

“Bố ơi, con sai rồi! Con sẽ không bao giờ nhặt rác ăn nữa, xin bố đừng cãi nhau với người ta nữa mà."

Ả đàn bà nhìn thoáng qua khóa cửa nhà tôi, biết là có camera, nên cũng bắt đầu kéo chồng cô ta đi.

“Thôi đi, thôi đi."

Tên đàn ông vẫn chưa phục, quay đầu lại t.át con trai mình một cái.

“Tất cả là tại mày, cái thằng vô tích sự! Ngày nào mày cũng nhặt rác ăn, thể diện của tao bị mày làm mất hết rồi!”

Sau đó lại tiếp tục cho vợ một cái t.át, rồi mới chịu dẫn vợ con hùng hùng hổ hổ đi về.

Tôi nghĩ cậu nhóc ấy vừa mới cứu bố mẹ mình một mạng.

Nếu nửa đêm mà dám xông vào nhà tôi, tôi sẽ đánh hắn ta cho nhừ t.ử rồi không chịu trách nhiệm.

Chị gái trên lầu nghe thấy tôi cãi vã với nhà hàng xóm nên vội vàng chạy xuống.

Chị ấy chạy vội lắm, vội đến nỗi dép chiếc còn chiếc mất.

Trên tay còn lăm lăm cây vợt tennis.

Tôi bị chị ấy chọc cười: “Chị giỡn chơi hả?”

Cái thứ này quá giòn, đánh được vài cái đã gãy rồi.

Chị ấy giơ vợt tennis lên cẩn thận đi xuống, liếc thấy cửa nhà đối diện thấy đã khóa, rồi chị ấy mới đi đến bên cạnh tôi: “Em không sao chứ?"

Dù sao tôi cũng đang rảnh.

"Chị vào nhà ngồi không?"

Chị gái tên là Giang Ngưng, là một chủ nhà trong khu dân cư này.

Chị ấy buồn bã nói với tôi: “Em nên mau chóng dọn đi đi, đừng có tiếc tiền cọc với tiền thuê nhà. Chị thì xui xẻo nên phải chịu, nhà với cửa hàng của chị đều ở đây cả rồi.”

Tôi hỏi thăm chị ấy nhà đối diện bị gì thế.

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tiếng rêи ɾỉ “ưm a” lại vang lên từ nhà đối diện.

Chị ấy vừa uống được ngụm nước, suýt thì phun ra, sau đó xấu hổ vò đầu.

Tôi sợ đến ngây người: “Ủa mới vào nhà có mười phút thôi mà?"

Không phải hồi nãy ả đàn bà kia mới bị cho ăn t.át sao...

Chắc chắn đứa trẻ vẫn còn thức?!