Hệ Liệt Ác Thần

Chương 1: Hàng xóm mới là hai kẻ đ.iên (1)

Căn hộ tôi thuê có giá rẻ hơn thị trường một nửa.

Bởi vì hàng xóm là hai kẻ đ.iên.

Chủ nhà: “Tôi nói trước, nhà đối diện rất hay cãi vã, gây ồn ào cho dân cư đấy nhé.”

Nhìn ông ta có vẻ bực bội.

Ừ thì bị ép giảm xuống 50% tiền nhà thì ai mà không bực cơ chứ?

Tôi nói không sao hết, sau đó nhanh chóng ký hợp đồng.

Bản thân tôi vốn thích hóng hớt, lúc trước vì quá nhàm chán nên đã đ.ốt luôn nhà mình, khiến bố tôi tức đến độ đến mức ông cho tôi một khoản tiền rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.

Ông ấy nói tôi không biết cuộc sống khốn khó như thế nào, vậy nên tôi nghĩ đây là cơ hội để tôi trải nghiệm những khó khăn trong cuộc sống.

Ngày đầu tiên chuyển đến, tôi đã nghe thấy tiếng "ưm a” vang vọng từ phía đối diện.

Là tiếng rêи ɾỉ của một đôi nam nữ.

Tôi tự hỏi, chỉ có vậy thôi sao?

Tiếng ưm a kéo dài hơn một tiếng, sau đó cặp đôi kia lại bắt đầu cãi vã, ném đồ đạc khắp nơi, rồi lại khóc lóc thảm thiết.

Ném đồ xong lại tiếp tục "ưm a".

Cứ như vậy, bọn họ lăn lộn suốt đêm.

Giờ tôi đã hiểu, bọn họ thật sự bị đ.iên.

Sáng tinh mơ hôm sau, khi tôi bước ra ngoài cũng là lúc cửa nhà đối diện mở cửa ra.

Tôi tò mò muốn xem thử đôi vợ chồng luyện giọng cả đêm hôm qua là ai...

Kết quả người đi ra lại là một đứa trẻ.

Đứa trẻ đeo cặp tiểu học, trông vô cùng gầy gò, tuy nhiên lại có cái đầu rất lớn.

Tôi khá bất ngờ khi biết căn hộ đối diện có một đứa con.

Nhưng chỉ bất ngờ trong chốc lát mà thôi.

Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Có vài người coi việc nuôi dạy con cái như một trò đùa, chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân.

Có kẻ điên cuồng, có kẻ yêu thương không kiềm chế được cảm xúc.

Đã quen với những kẻ đ.iên, nên lòng tôi chẳng còn gợn sóng.

Đứa trẻ đi theo tôi vào thang máy, mắt nó liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao trong tay tôi mà nuốt nước bọt.

Chuyện này có thể coi như không thấy, có điều tiếng phát ra từ bụng cậu nhóc kêu như sấm rên...

Tôi nghĩ cặp vợ chồng này tối hôm qua lăn lộn nhau như vậy, chắc hẳn chưa nấu gì cho đứa trẻ ăn đâu.

Vì thế tôi thuận miệng hỏi một câu: “Cậu bé, nhóc có đói không?"

Ai dè cậu nhóc như nghe thấy cái gì đó đáng sợ lắm vậy, nó lập tức lùi vào góc thang máy.

“Không, không, em không đói!"

Nhưng bụng nó vẫn kêu vang.

Tôi tiện tay nhét chiếc bánh bao vào tay cậu nhóc rồi rời đi.