Ba đứa trẻ cúi xuống ngắm nghía nó, rồi quay đầu bảo: “Nhìn giống hổ nhồi bông của em gái quá!”
“Nhưng sao anh thấy giống mèo hơn?” Đại Oa lớn tuổi hơn, vốn có chút hiểu biết, nghi ngờ điều mình đang nhìn thấy không phải hổ.
“Hổ!” Đôi tay bé xíu của Manh Manh bám lấy thành xe, ló đầu ra khỏi chiếc xe gỗ, đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn cục bông nhỏ, miệng bật ra tiếng cười khúc khích.
Thấy Manh Manh thích thú đến vậy, Duệ Nhi bèn bước lên, nhấc cục bông ấy lên khỏi mặt đất. Nhìn cái dáng rụt cổ, cuộn tròn tứ chi của nó, cậu bé tiện tay đặt nó lên khung xe trước, còn khẽ đe dọa: “Ngồi yên, ngoan đi nhé!”
Có được cục bông này, cả nhóm trẻ không còn thiết tha đi dạo nữa, tất cả ùa theo Manh Manh trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, Miêu Ngọc Phượng đã trông thấy nó, ngạc nhiên hỏi: “Ối trời, đây là thứ gì thế này?”
“Manh Manh bảo là hổ.” Duệ Nhi túm lấy gáy cục bông, thả nó xuống đất. Con vật lông xù xù tròn xoe, khuôn mặt cũng tròn trịa, ngoan ngoãn ngồi bệt không dám động đậy. Bộ lông nó màu cam, xen lẫn vài vệt trắng. Đến cả bốn cái chân nhỏ cũng trắng tinh.
Bà Phùng cúi xuống quan sát kỹ, phát hiện trên trán và hai bên má nó có vài chấm đen nhỏ. Đôi mắt tròn xoe màu vàng kim long lanh như hai viên bi thủy tinh. Nhìn khuôn mặt nó vừa giống hổ con, lại vừa giống báo, nhưng dáng vẻ cơ thể lại càng giống mèo hơn.
“Các cháu nhặt ở đâu ra thế?”
“Nó từ trên núi chạy xuống. Em gái rất thích. Bà ơi, mình nuôi nó nhé?” Đại Oa vừa nói xong, Nhị Oa, Manh Manh, lẫn Duệ Nhi đều đồng loạt nhìn chằm chằm bà Phùng, ánh mắt mong chờ.
“Để bà xem đã.” Bà Phùng túm lấy cục bông nhỏ, mở miệng nó ra xem, phát hiện chỉ có mấy chiếc răng sữa bé xíu. Bà lật qua lật lại đôi bàn chân nhỏ, đệm thịt màu hồng phấn mịn màng, móng vuốt còn chưa mọc dài.
Nhìn mãi vẫn không đoán ra nó là gì. Nếu là báo hay hổ thì không thể nuôi, nhà còn bao nhiêu trẻ con, nguy hiểm lắm. Nhưng từ ngày giải phóng đến giờ, chẳng nghe thấy ở núi Long Lĩnh còn báo hay hổ nữa, tất cả đã bị săn hết rồi.
Đang phân vân, cục bông nhỏ bỗng dụi dụi vào lòng bàn tay bà, cái đuôi mềm mại quấn quanh ngón tay bà, còn lè lưỡi đỏ liếʍ liếʍ, miệng kêu “meo meo” nũng nịu như đang làm nũng.
“Được rồi, con này trông hiền lành, Manh Manh lại thích thì cứ nuôi đi. Gọi nó là Hổ Tử nhé.” Bà Phùng không hiểu sao lại thấy như có duyên với Hổ Tử. Nhìn nó lấm lem bụi đất, bà quyết định phải rửa sạch sẽ ngay.
Bà vào bếp lấy ít nước nóng, pha thêm nước lạnh rồi xách Hổ Tử thả vào chậu. Ai ngờ cục bông nhìn mũm mĩm thế mà toàn lông, vừa ướt nước đã lộ ra thân hình gầy còm, trông thật tội nghiệp.
Mấy đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn bà Phùng tắm cho Hổ Tử. Con vật nhỏ đúng là ngoan ngoãn, không vùng vẫy cũng chẳng kêu, chỉ đứng im trong chậu, để mặc bà kì cọ. Rất nhanh, cả chậu nước đã chuyển thành màu đen.
“Trời đất, sao mà bẩn thế!” Bà Phùng lắc đầu tỏ vẻ chán ngán, nhưng vẫn kiên nhẫn vào bếp đun thêm một chậu nước, tắm sạch cho Hổ Tử.
Bà gói Hổ Tử vào một mảnh vải cũ rồi giao lại cho lũ trẻ, còn mình quay vào bếp tìm chút gì cho nó ăn. Nhà vẫn còn chút cơm nguội để dành cho gà, nhưng thức ăn thừa thì hoàn toàn không có. Bà Phùng đành múc ít cơm nguội, ngâm vào nước nóng rồi mang ra đặt trước mặt Hổ Tử.
Hổ Tử thò đầu ra khỏi miếng vải, bước lại gần chậu cơm, cúi xuống ngửi ngửi rồi lè lưỡi liếʍ thử một chút. Có vẻ nó không hứng thú lắm, chỉ uống vài ngụm nước nóng trong chậu rồi bỏ đi.
Điều này khiến đám trẻ lo sốt vó. “Bà ơi, Hổ Tử không ăn gì hết, phải làm sao bây giờ?”
“Không ăn? Không ăn thì chết đói! Làm gì mà kén chọn thế không biết!” Bà Phùng lập tức cau mày, ánh mắt đầy khó chịu. Bà chưa từng gặp con vật nào khó tính như vậy. Người còn chẳng có mà ăn, nó lại muốn đòi hỏi gì chứ? Không thể chiều được!
Hổ Tử cũng bướng bỉnh chẳng kém, nói không ăn là không ăn. Đến khi lông khô, trông nó lại càng mũm mĩm, tròn vo như một quả bóng lông. Nó đi lại trong sân, lăn hết chỗ này đến chỗ khác, lúc thì lẻn vào nhà hít hít ngửi ngửi, lúc lại quay ra sân. Cuối cùng, nó dừng chân trước chuồng gà, ngồi im lặng nhìn chằm chằm vào hai con gà bên trong.
Hai con gà sợ đến đờ đẫn, chẳng dám ăn uống gì, chỉ một lát sau đã giãy nảy, kêu “cục tác cục tác” ầm ĩ khiến bà Phùng phải chạy ra xem.
“Hổ Tử, mày định làm cái gì đó hả?” Bà vội vàng bế Hổ Tử ra chỗ khác, kiểm tra chuồng gà thì thấy cả hai con gà vẫn còn nguyên vẹn thì bà mới thở phào nhẹ nhõm. Nhà vốn nuôi bốn con gà, hai con đã làm thịt khi Tô Uyển ở cữ, chỉ còn lại hai con để đẻ trứng cho Manh Manh ăn. Không thể để Hổ Tử làm hại chúng được.