Thập Niên 80: Nuông Chiều

Chương 26

Bà lại chỉ vào Đại Oa và Nhị Oa đang vây quanh bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Manh Manh, đây là anh hai và anh ba của cháu đấy. Ngoan nào, gọi một tiếng đi, nhìn miệng bà này, "anh", "anh".”

Manh Manh nhìn chằm chằm vào miệng bà Phùng, tập trung một lúc lâu rồi bất ngờ phát ra một âm thanh lí nhí: “Ợ.”

“Không phải ợ, là anh cơ. Manh Manh thử gọi lại đi, các anh trai đang đợi cháu kìa.”

Bà Phùng kéo cô bé từ lòng ra, chỉ tay về phía mấy cậu bé đang háo hức đợi. Trong số đó, Duệ Nhi đứng ở giữa, đôi mắt cũng tràn đầy mong chờ.

Manh Manh không hề chớp mắt, nhìn bọn họ một lúc rồi đột ngột mở miệng: “Bà.”

“Thôi được, Manh Manh chỉ biết gọi bà thôi, chắc là thích bà nhất chứ gì? Bà cũng thương Manh Manh nhất đây này.”

Bà Phùng không những không thất vọng mà còn cười càng tươi hơn. Nhìn xem, Manh Manh nhà bà gọi ai cũng không chuẩn, chỉ có gọi bà là rõ ràng nhất.

Mấy anh trai mong ngóng mãi mà vẫn chẳng được nghe tiếng “anh” nào, cả đám xụ mặt, vai rũ xuống đầy thất vọng. Duệ Nhi thậm chí còn mím môi, ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã.

Nhưng bà Phùng thì chẳng để ý. Bà vui vẻ bế Manh Manh về nhà, vừa bước vào cửa đã lớn tiếng khoe: “Manh Manh nhà mình biết nói rồi! Vừa gọi bà đấy!”

Mấy người lớn trong nhà đang nghỉ trưa, nghe thấy ngay lập tức bật dậy ngay. Ông Phùng còn vội đến mức chẳng kịp khoác áo đã chạy ngay ra ngoài.

“Cái gì? Bà nói gì cơ? Manh Manh biết nói rồi à?” Ông liên tục hỏi dồn rồi bế lấy cô bé từ tay bà Phùng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Manh Manh, cháu gọi một tiếng ông nội đi nào. Nào, gọi ông nội đi.”

Ông Phùng khỏe lắm, vừa bế vừa nhún cô bé lên xuống như cái nôi người, khiến Manh Manh thích thú nhắm tịt mắt lại, miệng cười toe toét. Cô bé ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông.”

“Ôi chao, biết gọi thật rồi!” Phùng Ích Dân kinh ngạc, vừa định chạy lại bế con gái thì sực nhớ ra ông Phùng vẫn chưa mặc áo khoác, bèn nhắc: “Ba, trời lạnh, ba mau vào nhà mặc thêm áo đi đã.”

Ông Phùng nghe vậy mới nhận ra mình đang hơi rét, ngay lập tức giao lại Manh Manh cho Phùng Ích Dân rồi chạy vào trong mặc thêm áo.

Phùng Ích Dân ôm lấy con gái, vui mừng nhấc cô bé lên cao rồi lại đỡ xuống, làm Manh Manh cười giòn tan. Sau đó, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Manh Manh, ba đây, còn đây là mẹ. Con ngoan, thử gọi một tiếng đi, chỉ một tiếng thôi.”

Manh Manh giờ đã biết nhận mặt người, vừa nhìn thấy Tô Uyển đã lập tức giơ hai bàn tay mũm mĩm ra với lấy mẹ. Cô bé cất giọng ngọt ngào gọi: “Mẹ.”

Tô Uyển xúc động ôm lấy con gái vào lòng. Ngay lúc ấy, Manh Manh lại ngó đầu ra gọi thêm một tiếng: “Ba.”

Cả nhà như vỡ òa trong niềm vui. Họ đặt cô bé xuống chiếc giường nhỏ, quây quần bên cạnh, ai cũng muốn nghe cô bé gọi thêm lần nữa. Trong số đó, mấy anh trai là náo loạn nhất. Từ bãi cát, họ đã theo về, vẫn mong mỏi được nghe Manh Manh gọi một tiếng “anh”.

Manh Manh gọi hết từng người một, giọng trong trẻo, rõ ràng đến mức không ai tin rằng đó là âm thanh phát ra từ một đứa bé mới chín tháng tuổi. Nhưng khi đến lượt Duệ Nhi, cô bé lại chẳng chịu mở miệng, thậm chí còn che tay lên miệng, cười khúc khích đầy thích thú.

Mọi người trong nhà đều nhận ra vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Nhi. Cậu bé vốn luôn là đứa trẻ chu đáo, từ khi Manh Manh mới chào đời đã thường xuyên mang quà đến thăm cô bé. Thấy cậu bé buồn, người lớn lập tức an ủi: “Duệ Nhi, chắc là Manh Manh chưa thân với cháu. Cháu cứ đến chơi với con bé nhiều vào, lâu dần con bé sẽ gọi cháu thôi, biết chưa?”

Duệ Nhi vốn cúi đầu ủ rũ, nghe vậy mới hé nụ cười, gắng gượng đáp lại như một cậu bé trưởng thành: “Cháu biết rồi. Sau này cháu sẽ đến chơi với Manh Manh thật nhiều, chắc chắn em sẽ nhận ra cháu.”

“Đúng rồi, phải thế mới được.” Bà Phùng xoa đầu cậu bé, càng nhìn càng thấy mến.

Dù vậy, trong lòng Duệ Nhi vẫn còn chút mong đợi. Cậu bé chơi với Đại Oa và Nhị Oa, nhưng ánh mắt không ngừng hướng về phía Manh Manh. Khi người lớn trong nhà chuẩn bị đi làm việc, bà Phùng cũng bận rộn dọn dẹp, Duệ Nhi ngay lập tức xung phong: “Bà ơi, để cháu trông Manh Manh cho.”

Thực ra bà Phùng không cần giúp, nhưng nhìn ánh mắt đầy khát khao của cậu bé, bà không nỡ từ chối, chỉ dặn dò: “Được, nhưng nếu Manh Manh khóc thì phải gọi bà ngay, nghe chưa?”

Duệ Nhi cười tươi như hoa, đôi mắt sáng long lanh như có sao khiến bà Phùng yên tâm rời đi.

Cậu bé quay lại bên chiếc xe gỗ nhỏ, một tay cầm con hổ vải, một tay lắc chiếc trống bỏi trước mặt Manh Manh, chọc cho cô bé cười khúc khích. Sau đó, cậu bé nhét con hổ vào tay cô bé, giọng tràn đầy hy vọng: “Manh Manh, em gọi một tiếng anh đi, được không?”

Manh Manh nắm con hổ, vừa bóp vừa lắc, say sưa chơi đùa mà chẳng buồn nhìn lên.