“Phải, phải rồi!” Mọi người như bừng tỉnh, vui vẻ hò reo, rộn ràng chạy về nhà lấy những món đồ quý nhất. Sau đó, họ kéo nhau thành một đoàn lớn quay lại núi để làm lễ tế thần.
Nhưng họ nào có biết tất cả những chuyện này đều là nhờ công của cô bé Manh Manh.
Hôm đó, bà nội của Manh Manh bế cô bé lên núi. Vừa chạm vào những tảng đá, cô bé lập tức cảm nhận được sự hiện diện của chúng qua ý thức của mình. Sau mấy ngày tìm tòi, cô bé đã thăm dò từng ngóc ngách của núi Long Lĩnh, quen thuộc nơi đây hơn bất kỳ ai. Theo một nghĩa nào đó, cô bé chính là vị thần của núi Long Lĩnh. Những gì cô bé muốn núi Long Lĩnh làm, núi Long Lĩnh đều sẽ làm theo.
Cô bé sợ dân làng làm hại đến những loài vật sống trong rừng nên đã giấu tất cả chúng đi. Nhưng nào ngờ, chính sự sắp đặt tình cờ này lại khiến dân làng tin rằng tất cả đều là Sơn Thần phù hộ. Không ai nghĩ rằng đằng sau những điều kỳ diệu ấy lại là nhờ một cô bé nhỏ xíu như Manh Manh.
-
“Manh Manh, lại đây với anh nào, bò nhanh lên nào.” Đại Oa vừa nói, vừa cầm chiếc trống lắc trong tay, lắc lư qua lại phát ra những tiếng “đông đông đông” để dụ Manh Manh.
Manh Manh giờ đã chín tháng tuổi, vừa mới học bò, và đặc biệt mê mẩn việc bò khắp nơi. Không cho cô bé bò thì thôi, cô bé cũng chẳng khóc. Chỉ dùng đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn chằm chằm vào người lớn trong nhà, ánh mắt ấy có thể làm bất kỳ ai trong gia đình mềm lòng ngay lập tức.
Thời tiết đã vào đông, bà Phùng chuẩn bị cho cô bé bộ quần áo rất dày, còn tự tay làm hai đôi găng tay nhỏ và bảo vệ đầu gối cho cô bé. Tranh thủ buổi trưa trời có nắng, bà cho Manh Manh ra bãi cát tập bò.
Lúc này, Manh Manh mặc đồ dày đến mức trông như một quả cầu tròn vo, hai bàn tay nhỏ bé chống xuống lớp cát mịn. Nghe tiếng trống lắc, cô bé lập tức bò “bịch bịch bịch” rất nhanh, mắt nhìn chăm chăm vào Đại Oa, chẳng mấy chốc đã gần đến nơi.
Đúng lúc ấy, bà Phùng đứng ở phía bên kia gọi to: “Manh Manh, qua đây với bà nào! Bà có hoa đây, loại hoa mà cháu thích nhất ấy!”
Trong tay bà Phùng là một bó hoa tươi màu tím hồng do Duệ Nhi vừa hái về. Ai mà biết được giữa mùa đông giá lạnh thế này cậu bé lại tìm đâu ra được hoa. Bà đã mắng cậu bé mấy lần, dặn không được lên núi hái hoa nữa nhưng cậu bé vẫn không chịu nghe.
Manh Manh ngoảnh đầu lại, vừa nhìn thấy bó hoa và Duệ Nhi đứng bên cạnh bà nội, cô bé lập tức cười toe toét. Nhưng dù thích hoa đến mấy, Manh Manh vẫn cố gắng bò hết quãng đường còn lại đến chỗ Đại Oa. Đến nơi, cô bé cầm lấy chiếc trống lắc, chơi đùa một lúc rồi mới quay người, tiếp tục bò “bịch bịch bịch” về phía bà nội.
Bà Phùng cúi người xuống, giơ bó hoa tươi trong tay ra vẫy vẫy, lời động viên cứ thế tuôn ra: “Manh Manh của chúng ta bò nhanh quá! Manh Manh ngoan lắm, lại đây với bà nào, bà sẽ tặng hoa cho cháu!”
Manh Manh càng bò càng gần, khuôn mặt bà Phùng cũng rạng rỡ như nở hoa. Đến khi cô bé bò tới sát bên, bà dang rộng hai tay đón lấy cô bé: “Lại đây với bà nào!”
“Khà khà khà khà…” Manh Manh cười vui vẻ, hai bàn tay mũm mĩm túm lấy tay áo bà nội, như một quả pháo nhỏ lao thẳng vào lòng bà. Bà Phùng vui sướиɠ ôm lấy cô bé, không kìm được hôn một cái lên má phúng phính, rồi xoa xoa cái thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô bé: “Manh Manh của bà ngoan quá! Cháu là cục cưng của bà, bà yêu cháu nhất!”
“Bà.”
Một âm thanh lí nhí từ miệng Manh Manh bật ra, khiến bà Phùng lập tức khựng lại. Bà vội vàng bế Manh Manh lên, hớn hở hỏi: “Manh Manh, vừa nãy cháu gọi bà đúng không? Gọi lại lần nữa nào, được không cháu?”
“Bà.”
Lần này, tiếng gọi rõ ràng hơn rất nhiều. Gọi xong, cô bé dường như thấy điều đó thật thú vị, ngay lập tức bụm miệng cười khúc khích.
“Ôi trời ơi, Manh Manh biết gọi bà rồi! Cháu gái của bà biết nói rồi!” Bà Phùng vui đến mức không biết làm gì hơn, chỉ muốn ôm Manh Manh hôn khắp người. Trong lòng bà không khỏi tự nhủ rằng cháu gái của bà chắc chắn thân thiết với bà nhất, không thì làm sao từ đầu tiên cô bé nói lại là “bà”?
Niềm vui bất ngờ ấy khiến trái tim bà ngọt ngào như đang ngâm trong mật. Nhìn Manh Manh thế nào bà cũng không thấy đủ, vừa ôm vừa nựng: “Manh Manh, gọi bà thêm một lần nữa được không? Bà muốn nghe cháu gọi bà thêm lần nữa.”
Thế nhưng, Manh Manh lại như ngại ngùng, nép vào lòng bà, đôi mắt tròn long lanh cười cong thành hai vầng trăng khuyết. Dù bà nội dỗ dành cách nào, cô bé vẫn cười khúc khích mà không chịu mở miệng gọi thêm lần nữa.
Nhưng bà Phùng đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Manh Manh nhà bà mới chỉ chín tháng tuổi đã biết gọi người, mà từ đầu tiên lại là gọi "bà". Bà ôm chặt cô bé như thể đang giữ một báu vật trong tay, không nỡ buông ra dù chỉ một chút.