“Vậy sao?” Người dân gãi đầu, gật gù nói: “Chắc là ta nhớ nhầm thật. Trưởng thôn nói đúng, chúng ta phải nhanh chóng về thôi.”
Mọi người vội vàng tăng tốc bước chân, nhưng trong lòng vẫn đầy cảnh giác, vừa đi vừa để ý những tảng đá trên đường. Càng đi, họ càng thấy kỳ quặc. Rõ ràng lúc đến đường đầy những tảng đá lớn nhỏ chắn ngang, thế mà bây giờ chẳng còn thấy đâu nữa. Không phải biến mất mà tất cả dường như đã tự dạt sang hai bên.
Lúc này, sự sợ hãi bắt đầu len lỏi trong lòng mọi người, ngay cả Phùng Ích Dân cũng không phải ngoại lệ.
Người nhát gan nhất trong đám, giọng nói run rẩy đến nỗi câu nào cũng lặp đi lặp lại: “Trư... trư... Trưởng thôn, có phải chúng ta gặp ma... ma... ma rồi không?”
“Im ngay!” Phùng Ích Dân suýt nữa bị anh ta làm cho tức điên. Nếu thật sự có ma, anh ta gào lên thế này chẳng phải càng dễ rước họa vào thân sao?
Anh quát lớn, cố tỏ ra cứng rắn như đang tự trấn an mình: “Ma gì mà ma? Anh đã thấy con ma nào tốt bụng đến mức giúp chúng ta dọn sạch hết đá chắn đường chưa? Dù có ma, thì cũng phải là ma tốt! Tôi nghĩ đây là Sơn Thần của miếu Long Cốt đang phù hộ chúng ta! Đúng vậy, Sơn Thần đang phù hộ chúng ta! Lát nữa, chúng ta mang chút lễ vật đến tạ ơn Sơn Thần, giờ thì nhanh chân lên!”
Phùng Ích Dân gọi từng người một, còn chủ động đi sau chốt đoàn. Cả nhóm giống như chân mọc thêm bánh xe, càng chạy càng nhanh. Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy những làn khói bếp lơ lửng trên mái nhà trong thôn.
Không ai dám dừng lại, tất cả lao thẳng về thôn như bị ma đuổi. Nhưng vừa về đến nơi, tin đồn đã lan khắp thôn, mỗi người kể một kiểu.
“Ở núi Long Lĩnh có ma! Con ma đó có ba cái đầu, sáu cái răng nanh, mặt xanh lè, ăn sạch hết cả thú trong núi. Lần này Trưởng thôn và mọi người suýt bị nó ăn thịt đấy. Sợ thật đấy!”
“Không đời nào! Tôi nghe nói đó là Sơn Thần. Trưởng thôn họ đi đến đâu, mấy tảng đá chắn đường đều tự động lăn qua một bên, như thể Sơn Thần muốn mở đường cho chúng ta. Nếu là ma như anh nói, họ làm sao trở về được? Chắc chắn là Sơn Thần phù hộ họ!”
“Không! Chắc chắn là ma! Lần trước tôi lên núi đốn củi, suýt nữa thì nhìn thấy nó. May mà tôi chạy nhanh...”
“Anh thôi đi! Lần đó rõ ràng là anh nhìn nhầm một cái bù nhìn mà, làm gì có ma nào?”
“Không! Tôi thấy là ma!”
“Tôi bảo là Sơn Thần thì chính là Sơn Thần!”
“Anh... Anh... Muốn đánh nhau phải không?” Hai người cãi nhau đến mức suýt động tay động chân, may mà được người xung quanh kịp thời can ngăn.
Dù sao, những lời đồn đã lan khắp thôn. Tin ai thì tin, nhưng đến hôm sau, chẳng còn ai dám vào núi làm đường nữa.
Phùng Ích Dân thấy thế mà sốt ruột. Khoảng thời gian nông nhàn ngắn ngủi, trễ một ngày là mất một ngày. Đường mới chỉ làm được một đoạn, không thể để chậm trễ thêm.
Nhớ lại những chuyện kỳ lạ tối qua, anh tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng trên đời này không có ma. Sau khi tự động viên mình, anh đứng trước mặt mọi người, nói lớn: “Bà con ơi! Đúng là hôm qua chúng tôi có gặp một số chuyện kỳ lạ...”
“Thấy chưa? Tôi đã bảo đó là ma mà!” Người nhát gan nhất đắc ý kêu lên.
“Dừng lại! Nghe tôi nói đã.” Phùng Ích Dân liếc nhìn anh ta rồi tiếp tục: “Bà con ơi, chúng tôi không gặp ma, mà là Sơn Thần ở miếu Long Cốt. Sơn Thần thấy chúng ta vất vả làm đường nên đã giúp dọn hết đá chắn đường để chúng ta đỡ cực nhọc. Đúng vậy, đó là Sơn Thần phù hộ chúng ta!”
Thấy mọi người đang nhìn mình chăm chú, Phùng Ích Dân hắng giọng, lớn giọng nói: “Bà con nghĩ xem, ngay cả Sơn Thần cũng đang giúp đỡ chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại tự mình nhát gan, bỏ cuộc giữa chừng sao? Cho dù khó khăn thế nào, nhất định phải làm xong con đường này! Mọi người thấy tôi nói đúng không?”
Một người rụt rè hỏi: “Trưởng thôn, thế trong núi thật sự có Sơn Thần à?”
Phùng Ích Dân gật đầu chắc nịch: “Có chứ! Sơn Thần sống ngay trong miếu Long Cốt kia mà. Bà con không nhớ sao? Hôm đó Đại Tráng ngã xuống núi, nếu không nhờ miếu Long Cốt chặn lại, thằng bé đã rơi xuống vực rồi. Chuyện đó mà còn không phải Sơn Thần thì là gì?”
Những lời này làm cho những người vẫn còn nghi ngờ không thể không tin. Khi họ quay lại núi và tận mắt chứng kiến con đường sạch sẽ không còn một viên đá chắn lối, ai nấy đều sửng sốt rồi đồng loạt quỳ xuống đất, vừa cúi đầu vừa cảm thán: “Sơn Thần hiển linh rồi!”
“Sơn Thần đang giúp chúng ta sửa đường đây mà!”
Quả đúng như vậy, trở ngại lớn nhất khi làm đường chính là những tảng đá kia. Giờ không còn đá cản đường, họ có thể tập trung toàn lực vào việc mở rộng mặt đường và gia cố nền móng, công việc cũng vì thế mà thuận lợi hơn rất nhiều.
Cả đám người mừng rỡ đến không biết làm gì tiếp theo. May mà ông Phùng lớn tuổi, tỉnh táo nhất, vỗ tay quyết định: “Còn do dự gì nữa? Mau về nhà lấy lễ vật dâng lên Sơn Thần để cảm ơn ngài đã giúp chúng ta dọn đá! Nhanh lên nào!”