Thập Niên 80: Nuông Chiều

Chương 23

“Ủa, chẳng lẽ lũ thú trong núi cũng biết chúng ta làm đường nên chạy trốn hết rồi sao?”

Một thanh niên vừa ngồi nghỉ ngơi vừa lật tung bụi cỏ bên cạnh để tìm thỏ rừng hay rắn hoa gì đó, định kiếm chút đồ ăn vặt nhưng không thấy gì cả.

Nghe vậy, những người khác cũng nhớ ra và cảm thấy bất thường.

“Trưởng thôn, anh có thấy kỳ lạ không? Bình thường trong núi Long Lĩnh đầy rẫy thỏ rừng, vậy mà từ khi làm đường đến giờ, chẳng thấy con thú nào chạy ra. Cả trứng chim trên cây cũng ít hẳn. Anh nói xem, có khi nào chúng ta chọc giận Sơn Thần rồi không?”

Người thanh niên này càng nói càng sợ, cuối cùng không kìm được mà run lẩy bẩy. Sự lo lắng của anh ta nhanh chóng lan sang những người khác. Họ nhìn quanh khu rừng âm u, có cảm giác như hàng trăm cặp mắt đang dõi theo họ từ mọi hướng.

“Nói bậy bạ gì thế!” Phùng Ích Dân là một đảng viên, chỉ tin vào chủ nghĩa Mác.

Nhưng để trấn an, anh vẫn dùng cách nói của thôn: “Ngày mở đường, chúng ta đã cúng Mẫu Tổ rồi, chính các anh cũng thấy mà, đúng không?”

Người thanh niên ngó quanh một vòng, rồi nhỏ giọng nói nhỏ: “Trưởng thôn, tôi nói anh nghe, Tổ Mẫu không quản lý núi Long Lĩnh đâu. Núi Long Lĩnh là địa bàn của Sơn Thần, chẳng phải còn có miếu Long Cốt đó sao? Chúng ta đâu có cúng ở đó nên Sơn Thần mới quậy phá thế này!”

“Đi đi đi, đừng tự dọa chính mình.”

Phùng Ích Dân nhíu mày, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, ngay lập tức chỉ tay về phía trước mà nói: “Tối hôm đó cứu Đại Tráng, các anh chẳng nhìn thấy gì sao? Cái miếu Long Cốt đó đổ nát đến mức nào rồi, bao nhiêu năm không ai thắp hương. Có Sơn Thần thật thì cũng đói chết lâu rồi. Các anh còn ở đây nói linh tinh gì nữa? Mau đứng dậy, chúng ta tiếp tục đi xem phía trước.”

Người dân kia chạy lên phía trước, không quên quay đầu lại nói: “Trưởng thôn, anh đừng không tin! Hồi nhỏ tôi từng nghe cụ cố của tôi kể miếu Long Cốt thờ chính là hài cốt của một con rồng thật sự, linh thiêng lắm.”

Thấy anh ta nói đến mức làm những người khác cũng không dám bước tiếp, Phùng Ích Dân đanh mặt lại, giọng nói nghiêm nghị: “Anh nói mãi không chán à? Sao lại nhát gan thế? Nếu sợ thật thì quay về đi. Cả làng đang chờ chúng ta làm đường đấy!”

Người kia sợ thì có sợ, nhưng nào dám nhận mình nhát gan trước mặt mọi người. Anh ta cố ưỡn ngực lên, mạnh miệng nói: “Trưởng thôn, tôi không phải sợ! Cả làng ai chẳng biết tôi gan nhất? Tôi chỉ nói vậy thôi, chẳng có ý gì khác. Chúng ta mau đi thôi, thôn đang chờ.”

Vừa nói, anh ta vừa bước lên trước dẫn đầu. Những người khác thấy vậy cũng vội đứng dậy, lục tục đi theo.

Tiếc rằng sau cả buổi lùng sục, Phùng Ích Dân vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết nào của mỏ vàng. Cuối cùng, anh cũng phải thừa nhận lời ba mình nói đúng, trong núi này chẳng có vàng gì cả. Chuyến đi lần này coi như công cốc.

Nhìn trời đã ngả về chiều, anh quyết định cùng mọi người quay về, tránh đi đêm nguy hiểm. Đường núi gập ghềnh, nhiều tảng đá lớn chắn ngang, bên cạnh lại là vực thẳm. Chỉ cần sơ sẩy một bước, ngã xuống thì đúng là xui tận mạng.

Phùng Ích Dân hối thúc mọi người nhanh chóng quay lại theo lối cũ. Mặt trời dần lặn xuống, nhuộm bầu trời bằng những dải mây đỏ rực. Ánh hoàng hôn màu cam hắt qua những bóng cây, phủ lên khu rừng một sắc đỏ nhàn nhạt.

Khung cảnh đáng lẽ rất đẹp, nhưng lại bị tiếng hét hoảng sợ của một người dân phá vỡ: “Trưởng thôn! Tảng đá lớn kia... Không... Không thấy đâu nữa!”

Một người khác cũng hô lên: “Đúng vậy, lúc đi tôi còn thấy nó chắn giữa đường mà, sao giờ lại mất tiêu rồi?”

“Ôi trời đất ơi, chắc chắn chúng ta đã chọc giận Sơn Thần rồi!”

Người dân mê tín kia lập tức quỳ sụp xuống, hai chân run rẩy như cầy sấy, vừa lạy vừa lắp bắp: “Sơn Thần ơi, xin tha mạng cho con. Con xin dập đầu...”

Thấy bộ dạng anh ta như vậy, Phùng Ích Dân nhịn không được quát lớn: “Anh nhát đến mức này sao? Tảng đá nào? Anh nói cái tảng đá đó phải không? Không phải nó đang nằm ngay đằng kia à?”

Anh đưa tay chỉ bừa về phía trước. Mọi người nhìn theo, quả nhiên thấy trên sườn núi gần đó có một tảng đá đen lớn, chính là tảng đá mà lúc đi họ đã nhìn thấy.

“Không thể nào!” Cả nhóm nhao nhao, không ai tin nổi. Một người còn dụi mắt, lẩm bẩm:

“Rõ ràng lúc đi nó nằm chắn giữa đường, sao bây giờ lại tự bò lên sườn núi được? Chẳng lẽ tảng đá này biết... Tự đi?”

Trong lòng Phùng Ích Dân cũng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Anh nhớ rất rõ tảng đá không nằm ở đó. Sao giờ nó lại ở trên sườn núi? Trong đầu anh thoáng hiện lên ý nghĩ: “Không ổn rồi, ngọn núi này có điều bất thường.”

Nhưng anh là người dẫn đầu, không thể để bản thân tỏ ra yếu đuối. Phùng Ích Dân cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm giọng nói: “Anh nhìn nhầm rồi. Tôi nhớ rõ tảng đá luôn ở chỗ đó. Còn tảng đá chắn giữa đường là cái khác, nằm phía trước cơ. Đừng lãng phí thời gian, trời sắp tối rồi, mau đi tiếp.”