Thập Niên 80: Nuông Chiều

Chương 19

Bà Phùng có chút tiếc nuối, nhưng bà vẫn rộng lượng gật đầu: “Là người cùng làng, cần giúp thì phải giúp. Thôi, cứ vậy đi.”

Lúc này Phùng Ích Dân nghiêm mặt, ánh mắt cương quyết: “Không thể chờ thêm được nữa. Phải làm đường! Nếu không, hôm nay là Đại Tráng, ngày mai không biết sẽ là ai. Có đường là có mạng, không có đường thì mất mạng!”

Tô Uyển mang ra một bình nước, nhẹ nhàng đưa cho họ, ánh mắt lo lắng nhìn ông Phùng: “Muộn rồi, để mai hẵng bàn chuyện này với mọi người. Ba đi nghỉ trước đi.”

Sáng sớm hôm sau, Phùng Ích Dân còn chưa kịp ăn sáng đã vội đi. Anh không tìm ai khác, mà tới thẳng nhà trưởng đội dân quân, Phùng Quốc Cường, rồi nghiêm giọng nói: “Quốc Cường, chuyện hôm qua anh cũng thấy rồi. Không làm đường thì không được đâu.”

Phùng Quốc Cường vừa súc miệng, vừa thở dài: “Ai mà chẳng biết phải làm đường. Nhưng núi non thế này, toàn đá là đá. Khó lắm, một chữ thôi, khó.”

“Khó cũng phải làm! Không thể để thế này mãi được.”

Phùng Ích Dân nhìn thẳng vào Quốc Cường, ánh mắt cương nghị. Quốc Cường suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đặt cái ca xuống nói: “Thôi được, làm thì làm. Phải tranh thủ lúc nông nhàn mà làm gấp. Để tôi liên hệ mấy chiến hữu xin ít thuốc nổ. Đỡ được chút sức là đỡ.”

Phùng Ích Dân về nhà, trong lòng nặng trĩu. Vừa bước qua cửa, anh thấy Manh Manh đang ngồi nôi, vui vẻ ăn sáng. Bao nhiêu mệt nhọc, lo toan trong lòng như tan biến khi nhìn thấy cô con gái nhỏ đáng yêu của mình.

Phùng Ích Dân chơi đùa với cô con gái nhỏ một lúc, sau đó cũng cầm lấy bát cơm, nhưng mãi chẳng ăn được miếng nào. Anh thở dài, đặt bát xuống rồi nói: “Ba, hôm qua trên đường mọi người đã bàn kỹ rồi. Lần này nhất định phải làm được con đường. Dân làng tuy khổ, nhưng ai cũng hiểu cái lợi của việc có đường. May là lòng người đều đồng thuận.”

Ông Phùng sớm đã chuẩn bị tâm lý, gật đầu đáp: “Ích Dân, nếu đã quyết tâm làm đường thì phải làm cho tới nơi tới chốn. Đợi qua vài ngày nữa, xong việc đồng áng, chọn ngày tốt mà bắt đầu. Cố gắng làm xong sớm, nửa năm không được thì một năm, một năm không được thì hai năm. Ba không tin mình không làm nổi con đường này!”

“Y a…” Manh Manh ngồi bên cạnh, tròn mắt lắng nghe, đột nhiên phát ra âm thanh khiến cả nhà đều quay lại nhìn.

“Ôi, Manh Manh hiểu được thật sao?”

Mọi người cười rộ, thích thú trêu đùa cô bé.

Bà Phùng múc một thìa nước cơm, âu yếm đút cho Manh Manh, vẻ mặt đầy tự hào: “Đương nhiên rồi, cháu gái nhà này thông minh nhất!”

Sau khi cả nhà ăn xong, ai nấy đều rời nhà làm việc, bà Phùng cũng đi ra ngoài rửa bát. Trong nhà chỉ còn lại một mình Manh Manh. Cô bé ngồi trong chiếc nôi nhỏ, bàn tay bé xíu bỗng nhiên vung lên, một con cá nhỏ màu xanh xuất hiện. Nó vẫy đuôi tung tăng vài cái rồi chợt biến mất như chưa từng tồn tại.

-

“Đi cúng tổ mẫu nào, Đại Oa, Nhị Oa, đẩy em các cháu ra ngoài, trên đường không được tự ý chạy đi chơi, nếu không bà đánh hai cháu bây giờ!” Miêu Ngọc Phụng bưng một đĩa bánh gạo nhuộm màu hồng đào, đứng ở cổng sân nhà gọi vào trong. Hôm nay là ngày đã chọn để mở đường lên núi, một việc lớn như thế dĩ nhiên phải cúng tổ mẫu trước để cầu cho lòng yên ổn.

Miêu Ngọc Phụng đi phía trước, Đại Oa và Nhị Oa dùng xe gỗ nhỏ đẩy Manh Manh. Đại Oa năm nay đã sáu tuổi, cao hơn một chút nên cậu bé đẩy phía sau, còn Nhị Oa tay cầm một bó hoa dại đủ màu sắc, đi bên cạnh xe trêu chọc Manh Manh, Duệ Nhi cũng đi theo bên cạnh, bó hoa đó chính là cậu mang đến.

Manh Manh nửa nằm nửa ngồi trong chiếc xe đẩy nhỏ, dưới người còn được lót một chiếc gối mềm mại, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò ngắm nhìn xung quanh. Chẳng biết cô bé thấy gì thú vị mà thỉnh thoảng lại cười khúc khích, vô cùng vui vẻ.

Đi chưa được bao xa thì Tam Oa, Tứ Oa, và Ngũ Oa cũng chạy tới, các bé cũng muốn đẩy Manh Manh nhưng Đại Oa không cho, đành phải đi theo bên cạnh xe, cùng nhau vây quanh Manh Manh đến miếu tổ mẫu.

Miếu tổ mẫu được xây dựng bên bờ biển, mặt hướng ra biển lớn, hai ngọn tháp cổ kẹp giữa một ngôi đền cổ kính, tất cả đều là kiến trúc điêu khắc bằng gỗ tinh xảo. Trước miếu còn có một quảng trường, bên cạnh quảng trường trồng một cây đa lớn. Không ai rõ cây này bao nhiêu tuổi, chỉ biết từ thời ông cố của ông cố của ông cố họ thì cây đã lớn như bây giờ.

Manh Manh và các anh trai ngồi dưới gốc cây đa lớn, nhìn những người lớn trong làng cúng tế tổ mẫu nương nương.

Ông Phùng làm Tộc trưởng, khoác trên mình một chiếc áo choàng đỏ rực, trên lưng còn vẽ một hình bát quái. Ông cầm trên tay một bát gạo sống, miệng lẩm nhẩm cầu khấn. Sau khi khấn xong, ông đặt bát gạo trước tượng tổ mẫu rồi quỳ xuống đất bắt đầu gieo quẻ. Ông gieo ba lần, tất cả đều là quẻ “thắng,” báo hiệu tổ mẫu đồng ý mang lại đại cát đại lợi.