Góa phụ Lưu thật đáng thương. Chồng bà ấy mất từ lâu, bà ấy phải một mình tần tảo nuôi Đại Tráng khôn lớn. Cậu con trai vừa tròn mười sáu, tưởng rằng những ngày tháng an nhàn đang chờ phía trước, vậy mà ngay lúc này lại xảy ra chuyện không may.
Khóc một lúc, bà ấy bò đến bên thím Lục, nắm lấy gấu quần mà van xin: “Thím Lục ơi, tôi lạy thím, cứu lấy con tôi với. Nó là đứa con duy nhất của tôi, nếu nó chết thì tôi cũng không sống nổi nữa!”
Thím Lục quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào bà góa phụ. Bà ấy là bà mụ của làng, cũng là nhân viên y tế. Dân làng vẫn gọi bà là "bác sĩ chân đất" kiêm luôn cả hộ sinh và thú y. Nhưng kiến thức của bà ấy chỉ gói gọn trong cuốn Cẩm nang bác sĩ chân đất đọc lướt vài lần là xem như "tốt nghiệp" mà ra nghề. Trình độ thực sự ra sao, chỉ có thím Lục tự biết.
Góa phụ Lưu van xin mãi rồi lại quay sang quỳ lạy đám đàn ông trong làng: “Các chú, các bác, làm ơn đưa Đại Tráng ra bệnh viện dưới núi đi! Tôi xin các ông đấy!”
Kế toán Trương lắc đầu thở dài, vẻ mặt xám xịt: “Đưa đi đâu? Đường ra ngoài mất bảy tám tiếng, chưa đến nửa đường thì máu cũng chảy hết. Có đi cũng không kịp đâu.”
Lời này như dao cứa vào tim góa phụ Lưu, bà ấy tuyệt vọng ngã quỵ bên chân con trai, khóc đến khàn giọng: “Con ơi, con ơi, sao con lại ra nông nỗi này? Con nỡ lòng nào bỏ lại mẹ, con ơi…”
Thím Lục đứng bên cạnh, trong lòng không nỡ, mặt nhăn nhúm đến mức như bóp nát lại. Sau cùng, bà ấy lên tiếng: “Thôi được rồi, mẹ Đại Tráng, tôi nói trước nhé. Con bà thế này, tôi chỉ thử xem sao. Nếu không cứu được thì bà cũng đừng oán tôi.”
Góa phụ Lưu như kẻ chết đuối vớ được cọc, vừa khóc vừa gật đầu: “Thím Lục ơi, cứu con tôi với. Nếu không cứu được thì là tại số tôi khổ.”
Thím Lục thở dài, cúi xuống bên Đại Tráng. Bà ấy dùng dây thừng buộc chặt những vết thương đang chảy máu, cố gắng giảm tốc độ máu rỉ ra rồi rắc lên đó một nắm tro rơm. Làm xong, bà ấy đứng dậy, phủi tay nói: “Bây giờ chỉ còn chờ xem Diêm Vương có nhận nó hay không. Nếu không nhận, nó sống. Còn nhận rồi, tôi cũng đành chịu.”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng thím Lục đã không còn hy vọng. Máu từ cơ thể Đại Tráng vẫn chảy, sắc mặt cậu ngày càng tái nhợt, cơ thể co giật từng cơn. Ai nhìn cũng biết cậu ấy khó qua khỏi.
Những người đứng xung quanh lặng thinh, trong lòng không khỏi đau xót. Đại Tráng, đứa trẻ mà cả làng cùng chứng kiến lớn lên, mới mười sáu tuổi đã phải gánh vác cả gia đình. Sao ông trời lại để cậu ấy gặp tai họa thế này?
Bà Phùng thở dài mấy lần, quay đầu nhìn quanh. Đột nhiên, ánh mắt bà dừng lại và la lên thất thanh, như lửa cháy đến chân: “Con dâu! Sao con lại bế Manh Manh ra đây? Trẻ con không được nhìn máu me! Mau mang nó về, nhanh lên!”
Tô Uyển cũng không ngờ bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn đến thế. Vừa rồi bà Phùng đi mãi không về, lại nghe tiếng động càng lúc càng lớn, cô không yên tâm nên mới bế con ra xem. Nào ngờ, vừa ra đã thấy cảnh tượng rùng mình này. Cô vội vã che mắt Manh Manh, bế con quay lại nhà.
Nhưng ngay khi Manh Manh rời đi, Đại Tráng nằm im bất động. Đám đàn ông trong làng thì thầm với nhau, vẻ mặt đầy lo lắng: “Đại Tráng thế này... Có phải là không qua nổi không?”
Thím Lục cố lấy hết can đảm định lại gần kiểm tra hơi thở của Đại Tráng, nhưng tay bà ấy còn chưa chạm tới thì cậu ấy đột ngột mở to mắt.
“Ôi mẹ ơi, hết hồn hết vía!”
Thím Lục giật mình ngã ngửa ra đất.
“Đại Tráng, Đại Tráng, con tỉnh rồi!” Góa phụ Lưu vừa mừng vừa hoảng, bật lên sức mạnh phi thường kéo thím Lục dậy, thúc giục: “Thím Lục, mau xem cho nó đi!”
Thím Lục ngồi xuống kiểm tra lại cẩn thận. Bà ấy dụi mắt, rồi lại nhìn kỹ, không dám tin vào điều mình thấy: “Máu ngừng chảy rồi, mạch đập cũng ổn định. Nhanh, các chú các bác, mau đưa Đại Tráng tới trạm y tế. Tôi sẽ nối lại xương cho nó. Mẹ Đại Tráng, mau đứng lên! Con trai bà sống rồi, cứu được rồi!”
Tin Đại Tráng sống sót lan khắp làng trong chớp mắt khiến ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, những người đi nộp thóc công trở về thôn. Vừa vào cửa, Phùng Ích Dân đã than thở: “Khổ quá, khổ thật. Đại Tráng mà không có thím Lục cứu thì mẹ nó chắc cũng không sống nổi.”
“Đúng là vậy…” Bà Phùng vừa bế Manh Manh vừa đi lại trong nhà, giọng trầm xuống: “Thế nộp thóc công thế nào? Có đủ không? Tiền thì sao?”
“Đủ rồi, đủ cả. Nhưng mà... Mẹ, nhà Đại Tráng làm rơi mất nửa bao thóc, chuyện nộp thóc không thể chậm trễ. Con đã bàn với mấy cán bộ trong làng, mọi người cùng góp tiền bù phần còn thiếu cho họ rồi.”
Phùng Ích Dân nói câu này như thể muốn xua tan băn khoăn trong lòng mẹ mình, dù anh biết rõ nhà Đại Tráng không có khả năng trả lại số tiền đó. Tiền này xem như bỏ ra mà không mong lấy lại.