Thập Niên 80: Nuông Chiều

Chương 17

Trên đường, Trần Hồng Mai – vợ của Phùng Lão Tam cũng đi theo. Nhìn thấy ba chồng và anh chồng cả hai tay không gánh vác gì, cô ấy không kìm được, bĩu môi nói: “Nhìn xem nhà anh hai năm nay thu hoạch chẳng ra sao, mẹ còn cho tiền riêng để đi mua gạo. Sao nhà mình chẳng có được phước lành thế nhỉ?”

“Em cũng biết nhà anh hai thu hoạch chẳng ra sao, vậy mà vẫn nói ra được câu đó?” Phùng Lão Tam, đang gánh hai quang lúa nặng đến thở không ra hơi, nghe thấy vợ phàn nàn thì cau có đáp trả: “Hay là mình đổi với nhà anh hai đi? Nhà họ hết sạch lương thực, sắp tới lương thực ăn cũng không đủ, em chịu đổi không?”

Trần Hồng Mai nghe vậy thì hậm hực, cảm thấy như chồng mình đang nguyền rủa gia đình, lập tức nhổ nước bọt xuống đất: “Phù phù phù! Em cảnh cáo anh, nếu nhà anh hai có đến vay gạo thì anh nhất định không được cho mượn đấy.”

Bà Phùng và Tô Uyển tiễn hai cha con đi xong, trở về ngủ một giấc đến sáng sớm. Trời còn chưa sáng rõ, từ bên ngoài đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, nghe mà rợn cả người.

Bị đánh thức bởi âm thanh, bà Phùng bật dậy, đứng trong sân nghe một lúc rồi vỗ đùi, lo lắng kêu lên: “Hỏng rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện! Vợ thằng Hai, con ở nhà trông Manh Manh, để mẹ ra xem sao.”

Dựa vào chút ánh sáng le lói nơi chân trời, bà Phùng lội qua con đường đất mấp mô đến đầu làng. Tại đó, mấy người đàn ông trong làng đang khiêng một người đầy máu me trở về. Trong nhóm ấy có cả kế toán Trương.

“Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?” Bà Phùng chạy tới, vừa nhìn người nằm trên cáng đã bị dọa đến hoảng hồn.

Một người đàn ông đi cùng đoàn kể: “Đại Tráng nhà góa phụ Lưu bị ngã từ trên núi xuống. May mà bị mái nhà của miếu Long Cốt chặn lại chứ không thì đã mất mạng rồi.”

Bà Phùng quay đầu nhìn Đại Tráng, thấy cả người hắn không có chỗ nào lành lặn, máu từ một vài chỗ vẫn đang tuôn ra, trông rất kinh người.

Góa phụ Lưu nghe tin cũng lao từ nhà ra, tiếng khóc thảm thiết trước đó chính là của bà ấy. Lúc này, bà ấy nhào tới bên con trai, vừa khóc vừa gào: “Con ơi, sao con thành ra thế này? Con đừng dọa mẹ, Đại Tráng, Đại Tráng, tỉnh lại đi con! Các chú, các bác ơi, làm ơn cứu con tôi với. Tôi quỳ xuống lạy các ông!”

Bà Phùng đứng bên cạnh, sốt ruột đến mức nhảy cẫng lên: “Bà gọi họ làm gì? Họ đâu phải thầy thuốc. Thím Lục đâu rồi? Mau gọi thím Lục ra đây!”

Lâu Quế Chi – thím Lục, cũng nghe tin chạy đến, chen vào đám đông rồi ngồi xuống bên Đại Tráng kiểm tra. Một lúc sau, bà ấy nhăn mày, lắc đầu nói: “Sao lại ra nông nỗi này? Thế này thì… Không cứu được nữa đâu.”

Nghe câu đó, góa phụ Lưu lập tức gào khóc như con thú mẹ vừa mất con. Tiếng khóc thê lương đến mức khiến những người xung quanh ai nấy đều thở dài xót xa.