Trong sân nhà họ Phùng có một cỗ máy xay gạo bằng gỗ, trông như cối xay đậu. Lúa vàng óng được đổ vào từ trên, ông Phùng và Phùng Ích Dân đứng hai bên quay bánh xay. Dưới cối, từng hạt gạo trắng muốt lấp lánh tuôn ra.
Bà Phùng đứng chờ bên cạnh, nhanh chóng phát hiện có điều bất thường: “Này, dừng tay! Mau dừng lại! Mọi người nhìn xem, sao gạo này to thế, trắng thế?”
Bà bốc một nắm gạo lên, từng hạt đều trong suốt, căng tròn, trông chẳng khác gì những viên ngọc trai trắng. Cả nhà họ Phùng nhìn mà ngỡ ngàng.
“Đây là gạo sao? Tôi thấy chẳng giống chút nào.”
Ông Phùng, người đã cày cấy cả đời, dù biết ruộng đồng gần biển vốn phì nhiêu, cũng chưa từng thấy hạt gạo nào đẹp như thế này. Những hạt gạo này không giống thứ thuộc về nhân gian. Ông bốc một hạt lên, cảm giác nặng tay, hạt gạo trong đến mức như phát sáng, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương.
Bốn người lớn đứng trước máy xay, ngơ ngác nhìn nhau. Tô Uyển, người có học thức cao nhất nhà, cũng không giải thích được vì sao gạo lại thành ra như vậy.
“Mẹ, giờ phải làm sao đây?” Phùng Ích Dân bối rối.
Gạo những năm trước sau khi xay xong đều có màu hơi vàng, hạt lại nhỏ, vụn. So với năm nay đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, với tư cách một đảng viên, anh không dám nghĩ đến những điều kỳ bí mà chỉ cho rằng đây là nhờ trời đất thuận hòa.
Ánh mắt bà Phùng lóe lên, bà cắn răng quyết định: “Mau xay hết, xay xong cất kỹ vào kho, tranh thủ trời tối không ai biết. Tôi nói trước, đừng có nói với thằng hai và thằng ba gì hết.”
Bà đã già đời, bao năm lăn lộn cũng nhìn thấu sự đời. Ai nổi bật thì dễ bị nhắm vào. Nếu cả làng thu hoạch như nhà mình thì không sao, nhưng nếu chỉ nhà mình được như vậy, tốt nhất không nên gây chú ý. Chuyện tốt cũng có thể hóa xui xẻo.
Mọi người nhìn nhau, đều hiểu ý không nói ra. Họ nhanh chóng tranh thủ trời tối, gấp rút xay hết số lúa còn lại. Quả nhiên, gạo thu được toàn là những hạt trắng trong, tròn trịa như ngọc.
Bà Phùng đem toàn bộ số gạo này cất vào kho, khóa chặt cửa. Nhưng giờ vấn đề là: Gạo thế này rồi, đến lúc nộp lương thực cho nhà nước thì làm thế nào?
-
Mặc kệ trong lòng nhà họ Phùng có bao nhiêu thắc mắc, vụ thu hoạch mùa thu chẳng đợi người. Thời tiết ngày một oi bức, cả nhà chẳng kịp nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại hối hả ra đồng nhổ lạc.
Việc nhổ lạc đơn giản hơn nhiều so với gặt lúa. Cây lạc thấp lè tè như cây mắc cỡ, chỉ cần nắm chặt phần gốc, nhổ mạnh một cái, cả cây lạc từ thân đến rễ đều bật lên. Dưới rễ là những củ lạc bám chặt vào nhau.
Việc này nhẹ nhàng, ngay cả Đại Oa và Nhị Oa cũng có thể làm được. Chỉ riêng Manh Manh vẫn nằm ngủ trong chiếc nôi nhỏ, còn lại tất cả đều quỳ giữa ruộng làm việc. Nhưng ngay khi vừa nhổ những cây lạc đầu tiên, cả nhà lập tức nhận ra điều bất thường.
“Sao năm nay lạc lại nhiều thế này?”
Cây lạc năm nay khác hẳn mọi năm. Ở phần rễ, những củ lạc kết thành từng chùm dày đặc, trông chẳng khác gì chùm nho.
Bà Phùng cảm thấy kỳ lạ, vội bóc một vài củ lạc ra xem. Vỏ lạc hồng nhạt, có ánh đỏ như tôm, bên trong là những hạt đầy đặn đến mức làm vỏ phồng căng lên.
Bà ném một hạt vào miệng nhai, tiếng "rộp rộp" giòn tan, mùi vị thơm bùi ngọt lịm. Nhai xong nuốt xuống, không sót lại chút cặn nào.
Những củ lạc như thế này thật hiếm thấy. Cả nhà họ Phùng trồng lạc mấy chục năm cũng chưa bao giờ ăn loại lạc ngon thế này.
Nhà họ Phùng càng nghĩ càng thấy lạ. Ông Phùng lén lút ra ruộng bên cạnh xem thử, phát hiện lạc nhà người ta vẫn như cũ, số lượng chẳng nhiều hơn mọi năm. Điều này làm cho sản lượng nhà họ Phùng trở nên quá bất thường.
May mà lạc dễ giấu. Chỉ cần nhổ cả gốc, giũ sạch đất, rồi tách lạc khỏi cây, gom vào xe kéo, chẳng ai có thể nhận ra được sản lượng. Cả nhà như ngầm hiểu ý nhau, nhổ đến đâu, làm sạch đến đó, từng xe đầy lạc được chở về nhà. Cứ như vậy, sau vài chuyến cũng xong xuôi.
Họ nghĩ thế là hết chuyện ư? Đến lúc thu hoạch mía, cảnh tượng còn khiến cả nhà giật mình hơn nữa.
Mía dễ chăm sóc, chỉ cần cắm ngọn mía xuống đất, thỉnh thoảng bón chút phân, rồi để mặc cho chúng lớn. Vì thế, nhà nào ở thôn Đào Nguyên cũng trồng nhiều mía.
Nhưng mía nhà họ Phùng lại vượt trội hơn hẳn. Cùng một ngọn mía, nhà khác chỉ đâm chồi được hai, ba nhánh, còn mía nhà họ Phùng thì mọc năm, sáu, thậm chí tám nhánh. Mỗi nhánh đều to khỏe, đen bóng. Phùng Ích Dân phải dùng cả bàn tay to của mình mới nắm trọn được một nhánh. Anh kinh ngạc vô cùng.
Những vụ mùa trước có thể tạm giải thích là được mùa, nhưng mía mọc như thế này thì thật phi lý. Điều này đã vượt xa quy luật tự nhiên.
Đất ở vùng ven biển thường màu mỡ, nhưng không thể nào màu mỡ đến mức này. Hơn nữa, ruộng nhà họ Phùng không phải loại đất tốt nhất, có nhiều ruộng màu mỡ hơn cũng chẳng trồng được mía như vậy. Thật là kỳ lạ.