Sau đó, bọn họ chậm rãi hôn nhau.
Giống như khúc gỗ tẩm dầu hỏa, ngọn lửa chợt bùng lên.
Chắc hẳn chàng đã kìm nén rất lâu nên mới có thể bùng nổ như vậy.
Đêm đã khuya, phu quân không có trở về.
Nhưng ta lại mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng, Tiểu Ngọc biến thành nam nhân.
Thân trên hắn là người, nhưng lại có thêm một cái đuôi rắn.
Hắn ngồi trong y quán của ta, y phục nửa kín nửa hở, để lộ ra cơ ngực cường tráng rắn chắc.
Các múi cơ dày đặc, xếp ngay hàng thẳng lối, giống như một tấm ván giặt đồ.
Hắn ngồi đối diện, nắm lấy tay ta, âm thanh trầm thấp, nhu nhược đáng thương: “Đại phu, tim ta đau muốn chết. Nương tử của ta bị tướng công nàng dụ dỗ, ta bị bỏ rơi.”
Tay hắn rất lạnh.
Toàn thân hắn trắng như tuyết, giống như một viên ngọc bích khổng lồ.
Còn có cái đuôi rắn của hắn, chiếm cứ toàn bộ mặt đất của y quán, dưới ánh mặt trời lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Nhưng ta sợ.
Ta biết mình đang nằm mơ nên rút tay về, bỏ chạy.
Chạy ra khỏi y quán, đi vào khu rừng sau sân, ta muốn quay lại xem hắn có đuổi theo không, nhưng eo ta chợt bị một vật gì đó thắt chặt, cả người bị cuốn lên, đưa đến bên người hắn.
Hơi thở của hắn phả vào mặt ta khiến ta nổi da gà, tim đập như trống bổi, đối diện với gương mặt không phân biệt nam nữ này, lần đầu tiên ta cảm nhận được thế nào là một “mỹ nhân rắn rết” theo đúng nghĩa đen.
“Đại phu, sao nàng lại chạy?”
Thanh âm hắn vẫn đáng thương như vậy, nếu bỏ qua sức mạnh khủng khϊếp và cái đuôi rắn đang quấn quanh eo khiến ta không thể cử động.
Giọng điệu hắn ai oán: “Đại phu, tướng công của nàng đoạt nương tử của ta, nàng nói xem bệnh này của ta nên trị thế nào?”
Ta lo sợ, nhưng không thể thốt nên lời.
Ánh mắt hắn một tấc rồi lại một tấc quét qua gương mặt ta, sau đó lướt xuống.
Hắn hỏi: “Đại phu, sau khi chồng nàng trở về có giao phối với nàng không?”
Hắn đến gần ta, hít lấy hơi thở của ta: “Ta ngửi thấy, trên người nàng không có mùi của tên đó.”
Da hắn bắt đầu đỏ lên, hơi thở gấp gáp, hắn nói: “Đại phu, giúp ta với, hôm nay là đêm trăng tròn, ta nhất định phải giao phối, nếu không ta sẽ chết!”
Cái đuôi rắn của hắn dần dần thả ta ra, sau đó đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Gương mặt tinh xảo của hắn ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt trong veo đã nhuốm sương mù.
Hắn dùng tay ôm lấy eo ta, cầu xin: “Đại phu, cứu ta với, tất cả là lỗi của tên phu quân chết tiệt nhà nàng, tên đó cướp nương tử của ta! Bây giờ ta sẽ đi gϊếŧ gã!”
“Đừng!”