Yêu Đương Với Xà Tinh

Chương 1

Phu quân xuất chinh ba tháng, mang về một mỹ nhân dị tộc kiều diễm.

Sóng mắt nàng lay động, gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Nàng gọi là Tiểu Ngọc, khi phu quân ta và đại quân của chàng ấy lạc đường, nàng dẫn bọn họ ra khỏi sa mạc rộng lớn, còn tìm thấy nguồn nước.

Tiểu Ngọc lôi kéo tay của ta, nói: “Tỷ tỷ, muội thích tướng quân, tỷ nhường chàng cho muội đi, chàng cũng thích ta, ở bên một nam nhân không yêu mình thì có ích gì?”

Bàn tay của Tiểu Ngọc lạnh băng.

Ta nhìn về phía phu quân.

Phu quân hoảng loạn nói: “Ta không có! Phu nhân, Tiểu Ngọc sinh ra ở sa mạc, chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, tính cách ngây thơ hồn nhiên, không rành cách đối nhân xử thế, ta là nam nhân đầu tiên nàng ấy nhìn thấy, vừa nhìn nàng liền một lòng muốn gả cho ta, nhưng giữa ta và nàng ấy trong sạch.”

Phu quân nói Tiểu Ngọc không thân không thích, lại có ơn đối với chàng, theo lý thì chàng nên đem nàng trở thành muội muội để chiếu cố.

Nhưng số lần phu quân thất thần nhìn nàng ngày càng nhiều. Ánh mắt chàng luôn dõi theo Tiểu Ngọc một cách vô thức.

Cho dù ta và chàng đang đi dạo trong vườn, chỉ cần Tiểu Ngọc đi ngang qua, chàng ấy sẽ lẳng lặng say mê nhìn nàng.

Ai có thể cưỡng lại một mỹ nhân diễm lệ như vậy?

Huống chi trong lòng Tiểu Ngọc có phu quân của ta, nàng luôn yếu đuối đáng thương mà nhìn phu quân, hỏi chàng: “Ta rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ái mộ của chàng dành cho ta, tại sao chàng lại không chịu thừa nhận? Nếu chàng không thích ta, vì sao mặt lại đỏ, tim lại đập nhanh đến như vậy?”

Phu quân nói: “Ta và phu nhân là thanh mai trúc mã, nàng gả cho ta sáu năm, ta đã xuất chinh năm năm, chính nàng ấy đã chăm sóc mẫu thân bệnh tật của ta, thay ta tẫn hiếu, nàng ấy ngày đêm nhớ ta chờ ta, lòng ta có vướng bận, không thể có lỗi với nàng ấy.”

Chàng không phủ nhận mình thích Tiểu Ngọc.

Chàng cũng không nói chàng yêu ta.

Tiểu Ngọc mắt ngậm nước, ngã vào l*иg ngực phu quân: “Chàng là người tốt, ta cũng không đành lòng làm tổn thương phu nhân của chàng. Ở bên ta một đêm thôi được không? Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không ai biết đâu, ta sẽ nhớ kỹ hơi ấm, nhớ nụ hôn và tiếng tim đập của chàng. Ta muốn khắc ghi đêm nay trong suốt quãng đời còn lại của mình. Đêm nay chàng chỉ thuộc về ta thôi, được chứ? Giống như lần đó trong sa mạc…”

“Đừng nói nữa…” Ta nghe thấy giọng nói có phần đau khổ của phu quân ta: “Chỉ một lần cuối, ngày mai nàng hãy rời khỏi đây."