Yêu Đương Với Xà Tinh

Chương 3

Cuối cùng ta cũng có thể nói được.

Ta vội nói: “Nương tử của ngươi… tối nay nàng ấy sẽ trở về với người.”

Hắn nhìn ta dò hỏi: “Nàng nghe bọn họ nói chuyện? Loại chuyện vô nghĩa này nàng cũng tin? Những lời này hai người đó chắc chắn đã nói với nhau không dưới mười lần. Đêm nào cũng là đêm cuối, và lần nào cũng là lần cuối cùng của họ.”

Hắn đột nhiên, mị nhãn như tơ nhìn chằm chằm ta: “Nàng biết không, chỉ cần con người tiếp xúc hoặc giao phối với loài rắn bọn ta, họ sẽ nhớ mãi cảm giác đó và không bao giờ quên được, ở cùng với người khác sẽ rất nhàm chán. Đây cũng chính là nguyên nhân phu quân nàng đã về mấy ngày rồi vẫn không chạm vào nàng.”

“Đại phụ, nàng có muốn nếm thử mùi vị đó không?”

Hắn đến gần tai ta để quyến rũ ta, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai ta: “Bọn chúng đã phản bội chúng ta, vậy thì ta và nàng cũng phản bội họ. Bọn họ chơi được, tại sao chúng ta không thể?”

“Đại phu, nàng không muốn thử với ta sao? Sợ cái gì? Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, hoặc cũng có lẽ… lâu rồi nàng không có nam nhân nên mới mơ thấy mình bị rắn đực quyến rũ?”

Làn da của hắn rất trắng, lành lạnh và mượt mà như ngọc, chẳng trách hắn được gọi là Tiểu Ngọc.

Đôi mắt hắn như viên ngọc đen hút hồn ta xuống vực sâu.

Môi hắn đỏ mọng và mềm mại, như thể ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ hôn lên môi ta.

“Không muốn…”

Ta chợt tỉnh dậy.

Trước mắt vẫn là phòng của ta.

Đang lúc nửa đêm.

Nhưng ta không thể ngủ được.

Vì phu quân của ta đã yêu Tiểu Ngọc nên ta chỉ đành thoái vị đi thôi.

Dưa hái xanh không ngọt.

Tuy rằng trong lòng vẫn rất khổ sở, nhưng may mắn ta vẫn còn có y quán.

Ta thắp nến, viết thư hòa ly rồi lại lên giường đi ngủ.

May mắn thay, lần này ta ngủ rất ngon, không gặp ác mộng.

Ngày hôm sau, ta cầm thư hòa ly đi tìm phu quân.

Kết quả hạ nhân nói cho ta, phu quân đã dẫn quân vào làng từ sáng sớm để giúp đỡ.

Bởi sau cơn lũ, nhà cửa của người dân trong làng bị cuốn trôi sạch.

Là tướng quân, phu quân ta có nhiệm vụ trấn giữ biên giới, đẩy lùi kẻ thù và chăm lo cho dân chúng.

Ta đem thư hòa ly đặt trong tay áo, ăn sáng rồi đến y quán.

Khi ra cửa, ta tình cờ gặp Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc cười nhìn ta, sau đó trìu mến nắm lấy cánh tay ta: “Tỷ tỷ, dù tỷ đi đâu, Tiểu Ngọc cũng sẽ đi cùng tỷ.”

Tiểu Ngọc rất cao.

Nàng còn cao hơn cả phu quân.

Một khi nàng ta gần ta, ta liền có cảm giác bị áp bức.

Tay nàng lạnh quá.

May mắn thay đang là mùa hè.

Ta không quen với việc nàng ta thân thiết như vậy.