Cuối cùng ngày ấy cũng đến. Trong khi cả lớp đang háo hức với điểm đến thì cô lại trong tình trạng thẫn thờ, lo sợ. Dù trong trí cô luôn hiện lên bóng hình hắn nhưng có điều cô vẫn không hiểu, tại sao có người biết cô sẽ đến đấy mà đợi cô, tại sao lần này hắn lại bảo cô bắt buộc phải thực hiện nhiệm vụ này, hai thứ cô cần lấy có ý nghĩa gì, chuyện gì sẽ xảy ra đây,...rất nhiều câu hỏi hiện lên làm cô không chú tâm vào bất cứ một chuyện gì được.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh chạy, suốt cả chặng đường, chuyến xe náo nhiệt bởi sự phấn khích của lớp, họ hát hò, kể nhau nghe những việc sẽ làm khi đến đây rồi trầm trồ chiêm ngưỡng cảnh núi rừng hoang hu, cao rộng một màu xanh lấp ló giữa những tầng mây, càng đi mây càng dày càng làm cho không khí trở lên huyền bí hơn. Cứ như vậy bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, chiếc xe cập bến trước một cánh cổng gỗ cổ lớn được chạm khắc tinh xảo, với kinh nghiệm ít ỏi của mọi người cũng đoán được tuổi của nó rơi vào tầm hai trăm năm trở lên, trên đó có khắc dòng chứ lớn "Làng Quốc Tiên". Cả đoàn phải xuống xe ở đây bởi vì xe không thể đi vào trong được. Mỗi người một việc, mang hết đồ đạc tới điểm dựng trại là một vùng đất giữa rừng, nếu đúng kế hoạch, họ sẽ được nghỉ ngơi tại hai biệt thự đã được chuẩn bị sẵn nhưng để đi tới đó phải mất thêm tiếng đồng hồ nữa mà rừng núi hoang vu nhanh tối lên đành tìm chỗ nghỉ tạm vậy . Con đường đi trơn trượt nhấp nhô, khó khăn vô cùng, mãi đến xế chiều họ mới tới, ai cũng mệt lử cả người đi, ngồi vật xuống thở hổn hển nhưng họ tự nhủ với nhau ràng thành công luôn bắt đầu từ những khó khăn. Sau khi nghỉ ngơi, họ dựng lều, đốt lửa trại.
- Tiểu Mễ, cậu với A Dao đi rửa thực phẩm đi, mình với các bạn còn lại dựng bếp nấu bữa tối. Bên nam họ dựng nều và kiếm củi rồi.
Lớp trưởng Mai Hương giao nhiệm vụ, cô vui vẻ nhận việc cùng A Dao ra ven sông cách trại vài mét.
- Công nhận vùng đất này huyền bí thật. Mây dày thiệt dày đến nắng cũng chỉ chiếu tới đỉnh ngọn cây, không khí lạnh lẽo đến rợn người.
A Dao khẽ rùng mình liếc nhìn cảnh vật xung quanh. Cô gượng cười:
- Phải đấy nơi đây nguy hiểm luôn rình rập mọi lúc mọi nơi, tốt nhất chúng ta nên làm nhanh để trở lại đoàn.
A Dao gật đầu tán thưởng. Cô cúi mặt xuống rửa tiếp, trong khoảnh khắc ấy hình như cô đã bắt dặp điều gì đó. Cô có cảm nhận vừa lướt qua một ánh mắt ai đó nhìn mình bên kia sông, giật mình ngước nhìn xang, đưa mắt tìm khắp chốn, cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô rùng mình.
- Tiểu Mễ, mau rửa đi, trời sắp tối rồi.
A Dao khẽ nhắc, cô giật mình luống cuống vội rửa. " Vừa nãy là gì nhỉ? Là người đợi mình ở đây sao?"
Một buổi tối diễn ra thật vui vẻ. Mọi người đều chơi rất vui vẻ, có lẽ từ khi nhập lớp, đây là lần đầu họ ngồi lại với nhau, nhìn nhau, cùng nhau hát, cùng nhau chơi đùa. Thật tuyệt vời! Đến mãi khuya, ai về nều ấy để nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ ngày mai. Cô cũng trở về lều.
"Húuuuuu....Cọt..."
Từ đâu đó vang lên một âm thanh kì lạ làm cô chợt tỉnh giấc, khẽ dụi mắt ngái ngủ, cô ngơ ngác nhịn mọi thứ
- Ô trời sáng rồi à!
Nhưng mọi thứ lại im lặng, chỉ có tiếng gió rít qua khe của và lấp ló ngọn đèn ngủ, mọi người vẫn đang say giấc nồng. Mò mẫm tìm điện thoại, cô lim rim nhìn
- 12giờ 5 phút...trời, sớm vậy mà. Vậy tiếng vừa rồi là gì vậy?
Cô tự hỏi, khẽ rùng mình một cái đến tỉnh cả người.
- A Dao, vừa nãy cậu có nghe thấy tiếng gì không?
Lay lay A Dao đang ngủ say bên cạnh mình, cô gái mơ hồ đáp lời
- Làm gì có, chắc là tiếng gió với động vật hoang dã trong rừng đấy. Ngủ đi, muộn lắm rồi, mai còn phải dậy sớm di chuyển về khách sạn đấy.
Nói xong, A Dao lại lăn ra ngủ. Cô tự chấn an bản thân
- Đúng rồi, chắc mình ngủ mớ nghe nhầm thôi. Chứ A Dao và mọi người có nghe thấy gì đâu?
Cô lại nằm xuống, đôi mắt nặng trĩu dần khép lại.
" Cọt....Kẹttttt...Phịch....xiết...."
Lại nữa, lần này là một tràng âm dài kì lạ. Cô không thể nhầm lẫn vào đâu được. Bật mình dậy, tay nắm lấy chiếc điện thoại và chiếc đèn pin bật sáng cô nhìn xung quanh mọi người vẫn ngủ, cô nhẹ nhàng đứng dậy ra kiểm tra cửa, chắc là nãy người cuối cùng vào không cài chặt lên gió lùa vào thôi. Cô vẫn tự dựng cho một lí do để tràn đi cái nỗi sợ mà cô khoong hề muốn nó đến vào hôm nay.
- Cạch...
Một tiếng như cánh của gỗ đóng sập lại vậy nhưng xung quanh đều là bạt thì móc đâu ra cửa gỗ. Cô toan đưa tay ra kéo lại khóa cửa thì âm thanh đó vang lên khiến cô giật mình rụt tay lại, sợ hãi lùi lài một bước, nuốt nước bọt cái,cô tự nhéo mình một cái để chắc chắn mình đã tỉnh ngủ chứ không phải mơ. Rồi cô nín thở, đứng im ở đấy, cố nghe thật rõ một lần nữa nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít qua khe cửa. Cô thở phào " Chắc chỉ là nhầm lẫn!"
Cô kéo lại cửa trại rồi trở về chỗ nằm nhưng không tài nào ngủ được nữa. Cô lại suy nghĩ về những gì cô đã tìm hiểu trong suốt một tuần qua về vùng đất này.
Đây là một ngôi làng nằm dưới chân núi M, đây cũng là ngôi làng có từ thời nhà Thanh duy nhất còn lại. Trên các phương tiện thông tin truyền lại rằng, ngôi làng này nằm ở cuối một cánh rừng, để đến đó phải có đủ dũng khí vượt qua khu rừng sau cánh cổng làng đó. Nơi đây rất thu hút khách du lịch nhưng hầu hết họ không thể băng qua khu rừng để đến với ngôi làng và cũng chính vì vậy không ai có thể biết trong ngôi làng kì bí ấy có gì, nó ra sao cả. Nhà nước vì lợi nhuận và sức hút của vùng đất nên cũng cho xây dựng ba căn biệt thự nhỏ mang phong cách cổ điển ở gần trại của cô. Nhưng đến hai ba năm trở lại đây, căn biệt thự ấy không còn tiếp đón khách đến nữa, người ta đồn những ngôi biệt thự ấy đã vi phạm vào đất tổ tiên của làng nên bị nguyền rủa rồi, vào sẽ không ra được. Nhiều tờ báo còn nói qua những vụ án chết chóc một cách thần bí nhưng nó lại xếp vào hạng lá cải không nên tin. Mà lớp cô lại chả ai tin vào chuyện này, điều đó chỉ càng tăng sức tò mò hơn và nói với nhau rằng: Nó bí ẩn như vậy hẳn chứa nhiều điều li kì, sẽ là một lợi thế cho sản phẩm của lớp mà quyết định cho thuê hai trong ba căn đó. Đúng là tuổi trẻ là những quyết định liều lĩnh nhất.
Cô cũng có tìm hiểu qua một tờ báo lá cải cho biết thật ra ba căn biệt thự ấy là của một dòng tộc nhỏ được cho là duy nhất trong làng duy cư ra bên ngoài, vì ham lợi nên cho nhà nước thuê nhưng sau đó đã quay trở lại và từ đó hàng loạt những câu chuyện li kì diễn ra. Vì tin tức này liên quan đến chính trị nhà nước nên đã bác bỏ và cho vào lãng quên nhưng cô lại thấy nó là cả một kho dữ liệu quý báu. Cũng có thể người đợi cô ở đây chính là gia tộc ấy. Hôm mượn biệt thự, họ liền dồng ý ngay, thậm chí là còn giảm giá một nửa đã là một nghi hoặc rồi. Chắc chắn mấu chốt của nhiệm vụ là gia tộc ấy.