Vài ngày sau, phiên tòa xét xử vụ án Vinh Hàn đã diễn ra. Ba hắn chịu án chung thân cho tội bao che hành vi gϊếŧ người, hắn và mẹ hắn thì xử tử. Tiểu Bạch cũng xóa đi một phần kí ức của những người xuất hiện và biết về bà già đêm ấy tránh những sự việc đáng tiếc khác xảy ra.
Cô nằm viện một tuần, hôm nay được xuất viện. Không biết xảy ra việc gì mà hắn bay màu sau ngày đầu cô nhập viện, đến Bánh bao cũng biệt tăm luôn. Cô thật sự khó hiểu, sao hai người này lại thường xuyên biến mất một cách bí mật không cho cô biết nguyên nhân. Hay xảy ra chuyện xấu gì chăng? Cô lắc đầu tự chấn an bản thân :"Hắn là Ma vương mà, thiếu gì việc để làm!" Rồi xách balo trở về nhà vì mai cô phải đi học rồi. Chà, được trở lại đất liền xanh tươi hàng cây, ồn ào náo nhiệt của mọi sự sống, bầu trời trong xanh gợn may, thoang thoảng hương hoa thơm ngát quyện vào cái ấm áp của nắng đầu xuân thật khiến con người ta cảm thấy sảng khoáng dễ chịu. Các bạn lớp cô bảo đến đón cô xuất viện nhưng cô từ chối nên giờ phải quốc bộ về vậy, dẫu nhà cũng cách bệnh viện không xa mấy. Mà cũng nhờ vậy cô mới cảm nhận chậm lại sự bình yên này, cô thấy yêu nó nhiều hơn sau những chuyện đã xảy ra. May mà có hắn luôn xuất hiện kịp thời...
- Ơ
Cô giật mình nhẹ một cái, lại nhớ đến hắn rồi. Trong đầu giờ đâu đâu cũng có hắn, cô đã quên hẳn cái cảm giác sợ hãi mỗi khi đối diện, thay vào đó giờ là một cảm giác an toàn đến kì lạ mỗi lần gặp hắn. Thật là!
...
- Xin chào, một tuần mới tốt lành!
Cô chủ nhiệm trở lại tươi tắn hơn rất nhiều. Lúc trên ốc đảo, vì trùng căn với tay sai của mụ quỷ ấy nên bị nhập, được hắn giúp đỡ nên đã trở về trạng thải bình thường. Cô tiếp lời:
- Và góp phần cho sự mới mẻ tuyệt vời này, cô xin trân trọng thông báo cho lớp một tin vui. Lớp chúng ta được nhà trường tặng một trên ba phiếu chuyến thám hiểm vùng đất M. Với chủ đề về "Bí ẩn", chúng ta phải tự tạo ekip, diễn viên như là tự quay, dựng, chỉnh sửa,...tóm lại đều phải tự mình tạo ra bản thu hoạch mà không có sự trợ giúp của nhà trường hay bất kì các hình thức bên ngoài. Mảnh đất M là một vùng đất có khung cảnh huyền bí rất hợp và dễ tạo hình ảnh, sản phẩm. Buổi thám hiểm này sẽ được diễn ra vào tuần sau, thời gian thoải mái cho chúng ta chuẩn bị và thời gian của buổi là ba ngày. Cùng cố gắng nhé!
Cô thích thú thông báo, nhìn mọi người có vẻ dành cho buổi thám hiểm này rất đặc biệt
- Đó là vùng đất nổi tiếng được các nhà làm phim lớn lựa chọn cho những bộ phim kinh dị ăn khách đấy. Chúng ta lần này may mắn rồi.
- Phải phải...chồi ôi, mình nghe danh đã lâu nhưng chỉ được xem trên tivi, mà nó đẹp thôi rồi.
...
Tiếng bàn tán xôn xao vang vọng khắp căn phòng. Cô cũng biết sơ sơ qua về nó nhưng đi cùng với sự thành công của các đoàn phim ấy thì cũng kèm theo không ít tin tức đồn xa về những chuyện kì lạ xảy ra. Không biết chuyến đi này là may thật hay lại là họa đây. Cô thở dài...
-------------------------
- Tôi có thể dùng bữa cùng em hôm nay không?
Cô đang xào xào nấu nấu mấy món chuẩn bị cho buổi tối thì bỗng hắn từ đâu đi vào.
- Anh không thể gõ cửa hay có động thái thông báo trước với em được à? Toàn xuất hiện đột ngột, đau thót tim.
Cô giật mình, đưa tay lên vuốt ngực thở dài. Hắn lại gần, hít một hơi thật sâu, hưởng thụ.
- Anh với Bánh bao biến đi đâu cả tuần nay vậy?
- Sao? Em tò mò hay lo cho tôi?
Hắn khẽ ghẹo, cô đỏ mặt huých nhẹ vào tay hắn. Hắn nhếch mép cười rồi ôm trầm lấy eo cô bất ngờ làm cô dừng lại, đứng lặng người đi. " Anh ấy cũng có lúc mệt mỏi như vậy ư?"
- Tôi muốn bắt em về nhà ngay quá. Không được gặp em thường xuyên, mà xung quanh em toàn ong bướm như vậy thật nguy hiểm.
Hắn dúi đầu vào mái tóc đen dài của cô, mùi hoa hồng thoang thoảng. Cô cũng có thể cảm nhận được cái khí lạnh trên người hắn nhưng không thể nghe thấy trái tim đập hay hơi thở để biết được hắn đang trong trạng thái gì, lúc nào cũng thần thần bí bí, lạnh lùng mà sự lạnh lùng ấy có thể đóng băng một con người. Nhiều khi cô cũng ước kể hắn là người bình thường thì tốt biết mấy. Không nói gì,cô khẽ ngượng ngùng cầm đôi đũa lên đảo tiếp.
- Em lại sắp có chuyến đi xa nữa hử?
- Phải, chuyến thám hiểm ở vùng đất M.
Cô trả lời.
- Ở đó sẽ có người đợi em, nhiệm vụ của em là giúp người ấy giải quyết vấn đề họ đang mắc phải và lấy được một bông hoa Bỉ Ngạn trắng và một lọ nước được đựng trong một bình trong suốt.
Cô ngạc nhiên, Sao vừa nhắc đến vùng đất này hắn đã nói có người nào đó đợi cô, đây là ngẫu nhiên hay sự sắp xếp cố tình nào đó để đưa cô đến một nhiệm vụ bí mật này. Mà lần này không phải là cấm hay cảnh báo mà lại là thông báo.
- Tại sao?
- Em cư làm theo lời tôi. Nhưng tuyệt đối không được ăn hay nhận bất cứ thứ gì của người đấy đưa cho hay ngay cả tất cả mọi người trên vùng đất đó. Tuyệt đối!
Hắn hằn giọng, cô khẽ gật đầu.
- Nó có phức tạp lắm không?
- Nhớ phải luôn đeo viên đá hỏa lộ trên người đấy. Đừng để xảy ra mấy chuyện như lần trước.
Hắn không trả lời trọng tâm, nhưng mặt hắn đanh lại, cô biết tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này nên cũng không dám hỏi nhiều nữa, trong lòng vừa lo vừa sợ nhưng cũng có chút cảm giác an toàn, vì hắn luôn ở bên cạnh cô mà.