- Rầm rầm...uỳnh uỳnh...
Ngay khi cô lịm dần đi thì một âm thanh kì lạ vang tới khiến nơi đây rung chuyển như động đất. Rồi ngay lập tức cô bị thả ra một cách bất ngờ, nhưng lạ thay cô không hề thấy đau hay cảm giác rơi xuống đất mà rất êm, cô lim rim mở mắt nhìn.
- Anh...cuối cùng anh cũng đến rồi.
Nở một nụ cười mệt mỏi rồi lịm đi, nhìn cô trong lòng mà người như chết lặng, lòng đau mà tức điên lên. Thì ra hắn đã hóa thành một pháp sư dẫn cảnh sát tới đây. Đưa cô cho một nữ cảnh sát, hắn nhìn mọi người đang dương súng bao vây nơi đây ra hiệu lùi xuống một chút. Ả giáo viên giả đó bị hắn cho mộ cú ngã vật ra sàn rồi biến mất vào hư vô. Chỉ còn con quỷ ấy, mụ khá ngạc nhiên.
- Ngươi có thể thu phục được người của ta, cũng khá đấy. Nhưng tên người trần như ngươi sao có thể bắt được ta, hahaha.....
Ả ta lại cất giọng cười long trời. Hắn nhếch mép cười.
- Vậy phải để ngươi chỉ giáo thêm rồi.
Hắn bật lên, khoa chân múa tay như một tên pháp sư chính hiệu, rồi tung ra một hũ gì đó nhỏ nhỏ. Khi nó bay đến giữ không trung liền dừng lại, nó phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, rồi lập tức hút hết mọi tà khí xung quanh trả về đúng bản chất của cảnh vật nơi đây, hoang vu tiêu điều của khu rừng. Mọi người như một vía kinh hãi mà lùi lại phía sau. Hắn nhếch mép cười
- Nào, chào tạm biệt với trần gian này đi.
- Ngươi...ngươi ...không lẽ ngươi là....KHÔNGGGGG........
Không để mụ ta nói nhiều, hắn quát lớn
- THU!
Ngay lập tức, mụ ta như bị một lực lớn nào đó từ trong cái hũ kéo lại rồi như nuốt chửng.
Sau tiếng khét ấy cùng luồng ánh sáng chói lóa cả con mắt, mọi người đều ngồi sụp xuống như tránh bom. Một lúc sau, ánh sáng biến mất, chiếc hũ nhỏ quay lại bay vào ống tay áo hắn. Giờ đây, mọi thứ xung quanh lại chìm vào bóng tối đen mịt cùng tiếng gió rít và màn mưa lớn ào ào. Bọn họ rời nhanh khỏi đây, ngay sau đó, một tiếng sấm vang lên kéo theo một tia sét đánh ngay vào ngôi mộ khiến nó nổ tung ra thật dữ dội khiến ai cũng bàng hoàng.
....
- Ưʍ...
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên đến đỉnh, dọi qua ô cửa kính, chiếu vào căn phòng mang theo cơn gió cuối đông nhẹ nhàng đánh thức cô dậy, lim rim dần tỉnh dậy. Đầu tiên là cái cảm giác đau đầu rồi đến cơ thể của cô đau nhức. Mãi cô mới định hình được việc mình đang ở bệnh viện, trên chiếc giường trắng với cơ thể bị băng bó từ đầu đến chân.
Bất giác cô chợt nhớ ra
- Sao mình lại ở đây, chẳng phải mình đang ở trong ngôi miếu hay sao? Phải rồi, mình sắp bị nuốt chửng mà. Á...
Mải nghĩ ngợi linh tinh mà không biết hắn đã đứng ở đó, khẽ gõ nhẹ vào đầu cô.
- Em có vẻ rất muốn làm tôi mất kiên nhẫn đấy. Tôi đang xem xét ngày đẹp trong tuần này để rước e về đây.
Cái giọng lạnh lùng cùng khí lạnh từ người hắn thức tỉnh cái não cá vàng của cô. " Ồ, chẳng phải trước lúc mình ngất anh ấy đã suất hiện và cứu mình sao? Cảnh đấy thật đẹp!" Cô thấy ấm áp vô cùng, bất giác mỉm cười khúc khích
- Cảm ơn.
Cô không dám nhìn hắn, bởi cô biết hắn đang rất tức giận. Thấy cô rụt dè lại có chút đáng yêu như vậy làm hắn mủn lòng.
- Em ngốc quá. Tôi thật sự chỉ muốn biến nhỏ em lại rồi bỏ vô túi quá.
- Anh đang lo lắng cho em à!
Cô tinh nghịch. Hắn ngượng ngùng quay mặt đi.
- Tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi. Em tốt nhất từ nay trở đi nên ngoan ngoãn bớt quậy cho tôi, không đừng trách tôi phũ phàng.
Hắn lại nữa rồi, lại đe dọa cô. Cô sậm sượi, bịu môi
- Biết rồi mà.
- Ngồi yên đây, tôi đi mua chút thức ăn cho em.
Hắn đỏ mặt mau quay đi tránh để cô thấy " Sao vợ mình lại đáng yêu thế nhở?" Nói xong hắn liền rời đi. Lúc này, bánh bao từ đâu bay tới ngồi cạnh cô cắn quả táo sột soạt một cách ngon lành.
- Giờ thì lại được nằm viện ngắm bác sĩ. Đáng đời lắm. Tí nữa thì đi đời nhà ma.
Cô cười sượng, như muốn cầm và bẹo vào gai cái má phúng phính ấy.
- Này bánh bao, kể chị nghe chuyện gì đã xảy ra sau đó đi.
Bánh bao vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm
- Thì hắn tới, bắt mụ quỷ đấy chứ sao?
Cô cười khổ
- Em có thể kẻ chi tiết hơn một chút có được không?
- Haizz...boss hóa thành một pháp sư, dẫn cảnh sát tới, rồi thu phục con quỷ, bắt tên Vinh Hàn vô tù cùng đoàn tụ với mẹ hắn. Còn ba hắn cũng bị bắt ngay khi về nước bởi tội đồng lõa. Công nhận boss thông minh, tài chí hơn người.
Nó lại dở cái giọng nịnh bợ ra. Cô như hiểu được vấn đề. Hắn không những cứu cô mà còn giúp cô tránh khỏi sự nghi ngờ của pháp luật, dẫu sao mọi chuyện cũng đều là cô phát hiện ra mà. Cô đưa tay bụm miệng cười. Dường như hắn lúc nào cũng bên cạnh cô, luôn xuất hiện ngay khi cô tưởng chừng toi. Hắn tuy lạnh lùng, buông lời cũng rất độc đoán nhưng lại luôn săn sóc , đôi khi cool ngầu nhưng cũng rất đán yêu. Nghĩ vậy cô thấy vui quá đi mất! Hình như cô đã hoàn toàn chấp nhận hắn rồi thì phải!
- Haizzzz...
Nhìn bầu trời trong xanh thi thoảng có những gợn mây mà cô thấy thật ấm áp, thật thoải mái. Cũng là bình minh, cùng là tia nắng với những ngọn gió se se lạnh nhưng của hôm qua và hôm nay lại khác nhau đến vậy. Thấy hắn, nghe hắn nói đã xử lí mọi chuyện đây đó mà thấy an tâm, bình yên hơn hẳn. Cô cảm nhận rõ được một cuộc sống tất bật nhộn nhịp ngoài kia chứ không còn tiêu điều, ảm đạm nữa. Mọi thứ đến như một cơn ác mộng vậy. Nó kinh khủng nhưng thật may mắn nó đã qua va chấm dứt, sẽ không còn ai nhắc về truyền thuyết của ngôi miếu hay một ai đó sẽ mất mạng về nó nữa.