- Ồ, cô gái, cô khiến ta rất tò mò về bản lĩnh này đấy. Ta là bà nội Vinh Hàn. Và Vinh Hàn là cháu nội ta, khà khà...
Bà ta quay lưng trở về vị trí cũ cùng nụ cười man rợn. Cô chau mày.
- Để ta bật mí cô nghe, ta đã 199 tuổi rồi, tính ra chỉ cần có năm nữa thôi theo luật thiên địa là ta có thể bước xang giai đoạn trường sinh và có thể cải lão hoàn đồng rồi. Cũng vì thế ta cần khá nhiều máu đấy. Chà, nó thơm, mà ngọt hơn khi quyện cùng sữa của những bà bầu nấu cùng thai nhi đấy. Hừm, tuyệt vời...
Cái giọng ồm ồm trầm trầm cùng cái ứng hiệu khoan lạc khi kể về món ăn và cái truyền thuyết vớ vẩn đấy làm cô muốn nôn ngay vậy. Kinh khủng thật mà. Cô không tin bà ta là người nữa rồi, mà phải là con quỷ ăn thịt người ấy chứ. Mà câu chuyện này cũng khơi dậy cái lời đồn đoán về nhà cậu của tiểu Gia:"Lấy vợ để nuôi quỷ" là có thật. Nhưng họ cũng là người, là họ hàng thân cận với tiểu Gia sao có thể thành ra như vậy chứ, hẳn là còn nguyên nhân nào khác.
- Tiếc là vài tuần trước hai mẹ con nó gặp vấn đề nên không cung cấp đủ làm trì hoãn quá trình này của ta. Ta rất tò mò ai có thể lớn mật mà làm được chuyện này. Không ngờ lại là một cô bé. Ây da, cũng không hiểu cháu thích con bé này ở điểm nào đấy Tiểu Hàn à!
Bà ta quay mặt lại nhìn về phía trong bóng tối, một thân hình vãm vỡ, cao to bước ra. Cô nheo mắt nhìn chăm chú.
- Nội hiểu con quá rồi còn gì!
Hắn nhìn cô bằng con mắt thèm thuồng, đầy du͙© vọиɠ. Cô đưa con mắt căm ghét vừa hoài nghi, rõ là đang ở trong tù, sao hắn lại xuất hiện ở đây được.
- Hừm. Cũng chỉ vì lí do này mà hai mẹ con cháu mới bị như vậy đấy, thật vô dụng mà.
Bà ta có vẻ không hài lòng lắm.
- Cơ mà cô gái này cũng rất đặc biệt, tính ra cũng có đẳng cấp làm cháu dâu ta.
- Hihi, nội là tuyệt nhất.
Hắn thích thú ôm lấy cổ của mụ.
- Thiệt hại một con dối đắc lực của ta rồi đấy.
Mụ cào nhàu. Ngay lúc đấy, khi họ còn mải nói chuyện phiếm với nhau thì sau lưng cô lục xục một vật nhỏ gì đó làm cô nhột nhưng bấm môi đứng im không dám nhúc nhích. Là bánh bao! Sau bao lâu biệt tăm thì dẫu những lúc nguy hiểm nhất, nó lại xuất hiện.
- Bà ta là con quỷ. Bà ta chết lúc vừa tròn 99 tuổi. Bà ta không chấp nhận điều đó, vẫn luôn tìm cách hồi sinh. Gϊếŧ người quá tàn ác nên âm khí nặng đến nỗi không thể siêu thoát được. Giới âm phủ cũng nháo nhác tìm mụ nhưng không thấy. Thì ra là mụ sai gia đình con gái ả tìm cách giữ xác lẫn hồn ả ở cái nơi khỉ này. Thật là...Hèn chi em không thể vào được nhà mụ ta.
- Vậy sao em lại vào được đây?
Cô khẽ thì thầm, cẩn thận, mắt vẫn nhìn về phía bọn họ đề phòng.
- Tất nhiên là Tiểu Mạn nhà chị rồi. Cậu ta sai em tới đây giúp chị, giờ đang có việc chưa tới được. Mà chị không biết não có bị úng hay bẹp không nữa, nghĩ gì mà một mình dám đi đến cái nơi này.
Bánh bao làu bàu, cô huých nhẹ tay gia hiệu im lặng, bà ta như phát hiện ra điều gì đó, quay nhìn cô ánh mắt kì quái.
- Ta ngửi thấy mùi rất lạ. Một mùi thơm, rất ngọt, nãy ta đã ngửi thoáng qua tưởng nhầm lẫn nhưng giờ nó đậm quá. Có phải phát ra từ người cô gái không?
"Mụ ta phát hiện ra bánh bao rồi hay sao, giờ sao đây?" Cô lo lắng. " Là mùi của cô, cô là phu nhân âm phủ, trên người có mang giọt máu của ma vương nên phát ra một mùi rất ngọt nhưng mùi này có thể ngửi được hẳn là không tầm thường. Hãy cẩn thận, em nghi, mụ ta không những là quỷ mà còn tu đến mức thần rồi." Cô lại thêm vố xoắn não, tim đập như trống gõ. Bà ta đang tiến gần về phía cô, cái mũi dài nhọn hoắt hít hà quỷ dị.
- Nội, vợ tương lai con thơm là chuyện đương nhiên, cô ấy đặc biệt hơn những cô gái khác cũng ở đặc điểm này mà.
Hắn vẫn không dời con mắt đầy du͙© vọиɠ khỏi người cô. Bánh bao lắc dầu ngán ngẩm " Em đang tự hỏi, nếu con mắt cùng cái giọng nói ấy mà truyền đến tại boss thì không biết bộ phim kinh điển nào sẽ được phát sóng nữa?"
- Ngu nguội. Mùi nãy không hề bình thường.
Mụ ta gắt về phía hắn rồi lại hít hà, ngày càng tiến gần về phía cô. Cô toát mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt rồi tỏ vẻ sợ hãi đáng thương nhìn hắn.
- Vinh Hàn, chuyện gì vậy? Em sợ.
Thấy được cái giọng nũng nịu của cô, hắn càng thèm thuồng hơn bèn kéo mụ lại.
- Nội, nội dọa cháu dâu nội sợ rồi kìa. Con đã bảo cái mùi này bình thường mà. Nội.
Thấy hắn níu tay giữ mụ lại, cô cũng vơi đi chút lo sợ, có vẻ tên Vinh Hàn sẽ rất có lợi với việc chạy thoát khỏi mụ ta.
- Đồ ngu. Đúng là một lũ vô dụng. Đây không phải là mùi bình thường. Đây là mùi của giọt máu huyết mạch thần. Chỉ cần uống máu đấy, ta có thể hồi sinh, cải não hoàn đồng và trường sinh mà không cần đợi hết một năm nữa. Ha Ha...ta thắng lớn rồi....
Trong chốc lát, mụ ta đẩy hắn ra xa về phía cô giáo đang đứng cách đó. Cô ta giữ chặt Vinh Hàn, mặt lạnh ngắt, mỉm cười lạnh lẽo nhìn. Mụ ta cười rú lên điên cuồng làm cô sởn gai ốc. Mụ ta như hiện nguyên hình vậy, ả đứng dậy, tay chống cái gậy kì dị, mái tóc mụ buông xuống, cô thấy tóc mụ ta tự kết lại rồi hóa dần thành chín con rắn hổ mang đen to lớn, hung hãn đầy khát máu về phía cô, đôi mắt cùng cái miệng rộng đến vành tai ả. Nhỉn mụ như con hổ đói lâu ngày đang bung mình lao nhanh về phía cô, sẵn sàng nuốt trọn cô chỉ trong một tấc.
- KHà khà....Cô gái, sẽ nhanh thôi, ta sẽ không làm cô đau đâu.
-AAAAAAA.....
Cô hét lên, quay lưng lại, tay khua khua tìm cái cánh cửa nhưng không thấy. Một con rắn trong số đó lao về phía cô, cô bật người ngã lăn sang một bên để tránh. Ngay sau đó, các đầu còn lại cũng liên tục lao về phía cô, cô như chôn chân ở đó sợ hãi mắt trợn tròn nhìn. Ngay lúc đó, Bánh bao hét lên:
- Tránh mau....
Tiếng hét thức tỉnh cô, lại lăn xang một bên để tránh.
- Giờ phải làm sao, ả ta điên lên rồi.
Cô hét lên trong tuyệt vọng. Bánh bao quát lớn.
- Cố lên, tôi đi tìm người giúp.
Nói xong nó liền biến mất để cô một mình ở đó chống cự. Cô cứ lăn qua lại như vậy đến gần cái cột bên trên có một cái thau đang cháy bừng bừng ngọn lửa đỏ. Dùng hết sức còn lại, cô đứng dậy nhanh nhất có thể, tóm lấy cái thau nóng rát ném về phía mụ. Cái thau nóng làm một tay cô bị bỏng rát chảy cả máu, cô bịm môi cố nhịn. Cái thau ấy rất đáng, nó đã trúng, đổ phải vào đầu một con rắn khi nó có ý hất ra. Nó đau đớn dật dật, ả ta cũng hét lên đến long trời. Đây là lần thứ hai cô quên không mang hỏa lộ và giờ cô đã thấm câu nhắc nhở cửa hắn "Đừng lên đi quá sâu. Chuyện gì biết thì đừng nói, đã không biết thì đừng khui ra nữa!"
Mụ ta tức giận, tiếp tục lao nhanh về phía cô. Cô đau đớn chống tay xuống sàn lộn ngược về phía bên tay phải, nơi có cô giáo giả và Vinh Hàn đang đứng. Nơi nguy hiềm nhất chính là nơi an toàn nhất, Vinh Hàn là cháu đích tôn của mụ ta, hẳn ả sẽ không dám động đến. Nhưng cô đã quên, bên cạnh Vinh Hàn còn có một người nữa. Thấy cô lao về phía mình, ả ta liền dùng một cánh tay kéo cô lại đập vào tường đau đớn. Cô mới ốm dậy, người chắc chắn không thể chạy mãi như vậy được, mà chẳng nhẽ kết thúc ở đây.
- Ngươi đi chết đi, đồ yêu nghiệt, dám quyến rũ người đàn ông của bà.
Ả ta trừng mắt về phía cô, Vinh Hàn đã bị đánh ngất nằm gần đó.
- Cô đang nói gì vậy?
Cô thở hổn hển, mệt mỏi, mắt hoa hoa, tai ong ong lời ả nói.
- Ngươi dám quyến rũ tên lớp trường đó, vậy thì ta sẽ cho cả hai không bao giờ gặp lại nhau dù có là ma.
Ả lại đưa tay tới, bóp lấy cổ cô nâng lên giữa không chung về phía mụ quỷ đấy. Cô đau đớn khó thở dãy dụa. Đưa con mắt nhìn về phía con quỷ rồi nhắm tịt mắt lại, cô đã buông xuôi, quá mệt rồi, cô không thể chống cự được nữa " Chẳng lẽ mình kết thúc ở đây thật sao?"
- Vĩnh biệt!