Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 24

Cô vừa lo sợ, hoang mang. Cô không biết mình nên làm gì, đi đâu bây giờ, xung quanh trừ một lối phát ra cái thứ ánh sáng màu xanh lam huyền ảo đó thì còn lại toàn một màu đen xám như vùng đất không màu vậy. Cơ mà giờ bước vào đó rồi liệu những thứ khủng khϊếp gì sẽ đợi cô. Đắn đo một lúc, lại một tiếng nữa vang lên

- Mau vào đây. Ta đợi ngươi khá lâu rồi đấy.

Dứt lời, bỗng từ sau cánh cửa phát ra ánh sáng huyền ảo đó, một cô hầu lớn tuổi, mặc bộ đồ cổ trang màu đen lại gần. Dường như nếu nhìn từ đó thì trông có vẻ rất bình thường nhưng ả càng tiến gần cô càng có thể nhìn rõ nước da trắng xanh như xác sống với cái khí lạnh ngắt phát ra từ người ả như muốn cứa vào da thịt ấy. Mặt ả nghiêm trang nhìn cô bằng đôi mắt một màu đen đυ.c, khẽ cúi đầu, xoay người ra hiệu cô đi theo.

Cô im bặt, mắt trợn tròn nhìn ả đến quên thở, cảm giác giây phút ả đứng cách cô chưa đến hai chục phân ấy khiến trái tim cô quên đập vậy.

- Đi đi.

Một tiếng nữa vang lên thúc giục cô. Cô giật mình, sởn gai ốc, lẽo đéo bất an theo sau. Càng đi, cô càng cảm nhận rõ được cái mùi hương trầm nồng nặc làm cô bỗng thoáng nghĩ về nhà cậu mợ tiểu La. Nhưng mọi thứ xung quanh làm cô mau chóng quên đi cái suy nghĩ ấy. Ả dẫn cô đến trước một cánh cửa lớn, lại rất cao, cô phải ngước mãi mới nhìn thấy điểm dừng. " KẸTTTT..." Cánh cửa tự động bật mở làm cô lại giật mình, nuốt nước bọt cái ực. Cô nheo mắt nhìn về phía ả đang bước vào trong giữa đám sương mù dày đặc lùa ra cả bên ngoài. Một lúc sau sương tan, mọi thứ sau cánh cửa chìm vào bóng đêm tĩnh mịch, cô không nhìn thấy gì ở đó nữa, cảm giác phía trong ấy rất sâu thẳm. Cô lại đắn đo, tay vẫn siết chặt lấy ngón tay trái đến tê cứng, đưa chân ra phía trước rồi lại rút về. " Đi cũng chết, mà không đi cũng chết".Cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định bước vào.

" Bụp"

Ngay khi cả người cô đã đứng trọn vẹn bên trong, cánh cửa tự động đóng sập lại làm cô sợ hãi đến thót tim, nhìn cánh cửa lạnh lẽo dần biến mất một cách thần bí đến toát mồ hôi, ướt sũng cả chiếc áo sơ mi. " Tạch..." Lại một tiếng nhỏ nữa vang lên, cả căn phòng được thắp sáng bởi những cây nến nhỏ. Khung cảnh xung quanh với tông màu vàng cam rất ma mị này thật khiến cái đứa con tò mò phải trỗi dậy mà muốn bước vào phía trong. Cô ngước nhìn mọi thứ, khung cảnh rộng, rất rộng, dưới sàn toàn khói sương bao phủ, trần nhà thì không thấy, bóng đêm bao phủ khiến cô ngỡ rằng đây không phải một căn phòng, mà là một nơi giống trong những bộ phim viễn tưởng cô hay xem, nơi thiên trần âm phủ vậy.

- Cô gái, cô thật sự hơn rất nhiều những gì ta nghĩ đấy!

Làn khói trắng bỗng hòa thành một khối lớn, lao về phía một bóng đen mờ ảo rồi tụ lại thành một người. Hai người đó cũng dần dần hiện lên. Một lúc sau cô mới có thể nhìn rõ được.

- Hức!

Cô giật mình, đưa tay lên bịt miệng lại, mắt nhìn về phía họ. Đó là một bà cụ trừng quá 90, da nhăn nheo sần sùi, mặt chảy xệ cùng chiếc mũi bẹp trông rất quỷ dị với đôi mắt trắng đυ.c không có lòng, lưng còng xuống, khom khom chống cây gậy, trên đầu gậy là một cái đầu con rắn hổ mang màu đen tuyền sống ngọ nguậy thè cái lưỡi dài ra liên tục như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện. Điều cô ngạc nhiên ở đây không phải vì bà cụ mà là vì người đứng cạnh cụ ta là một cô gái trẻ, điềm tĩnh, trang nghiêm nhưng cũng rất lạnh lùng trông có chút xảo quyệt, ma mãnh.

- Cô....cô chủ nhiệm...

Cô lập bập cất tiếng. Ả ta nhếch mép mỉm cười một cái lạnh lẽo về phía cô. Bà cụ khẽ cười khúc khích ngồi xuống. Nói là ngồi nhưng cách ngồi này cũng thật khiến người ta nhầm tưởng bản thân đang đi vào một thế giới viễn tưởng như phim thật quá. Bà ta ngồi xuống nhưng cơ thể lại không tiếp đất, nói đơn giản hơn là ngồi lơ lửng trong không trung.

- Không cần ngạc nhiên vậy đâu, để ta nói cô nghe. Ta chính là vị phi tần trong truyền thuyết các ngươi đọc đấy.

Bà ta tiến lại gần phía cô làm cô khẫng chân bất giác lùi về sau một bước. Khuôn mặt tỏ rõ vẻ nghi hoặc

- Nói đùa thôi. Đúng vậy, câu chuyện đó là do ta thêu dệt lên.

- Bà...bà là ai...

Cô lắp bắp hỏi, ánh mắt tra xét về phía bà. Bà ta dừng lại cách cô chừng hai mét.

- Ta là ai à? Ta là bà nội Vinh Hàn đấy.

Bà ta trả lời một cách rất thản nhiên.

- Bà, bà nội Vinh Hàn....Bà đừng có nói điêu. Bà nội Vinh Hàn đã mất từ hai ba chục năm về trước rồi, điều này ai cũng biết.

Cô lắc đầu, không tin vào những gì mình đang nghe. Rõ là vậy, mà nếu là bà nội Vinh Hàn cũng đồng nghĩa là bà ngoại của tiểu Gia. Mà cô cũng đã nhìn qua di ảnh của bà, bà ấy không phải là người như vậy. Bỗng chốc, một khí lạnh chạy dọc sống lưng, bất an một lần nữa ùa về làm cô lo sợ tái mặtt đi. Dường như chuyến đi này khó khăn mà trở về được.