Hầu hết toàn là trang sức được chạm khắc, tạo hình rất tinh tế. Cái màu hơi xỉn một chút càng mang đậm cái sắc đồ cổ hơn. Cô nhìn chăm chú, đi vòng qua đống vàng đó, cách chỗ cái bóng gần mét liền dừng lại. Cái bóng cô vẫn chưa định hình dạng ấy xoay lại bấm vào một cái nút trên vách sau lưng nó.
"Ruỳnh...ầm...."
Một tiếng động lớn cang lên làm lay chuyển trời đất, khiến cô bàng hoàng ôm vội tai ngồi sụp xuống đất, cứ ngỡ căn hầm đó sắp sập xuống vậy. Một cách cửa bí ẩn mở ra, mang theo một luồn ánh sáng xanh kì lạ chiếu ra. Cô ngước nhìn về phía ấy, trong lòng vừa lo vừa tò mò. Có quá nhiều điều bất ngờ rồi!
Cái bóng lại dương bàn tay trắng buốt, thon dài 6 ngón móng nhọn hoắt về phía cô ra hiệu theo nó. Cô run lẩy bẩy, bám vào tường đứng dậy lần theo sau. Cứ đi mãy, cái hầm trải dài tương trừng không điểm kết ấy làm cô nhớ đến câu truyện Hoa kể lúc mới đến đây lần đầu.
" Người ta nói, ngôi mộ của phi tần ấy cũng rất kì lạ. Mặc dù là dân quyên góm xây dựng nhưng trong đó có một nưa số tiền và công sức của một nhà hào phú giàu lức tiếng trong thôn. Nhà này trước giờ mang tiếng kẹt xỉ, hống hách, ác độc lại còn rất huyền bí, cứ ma ma quỷ quỷ ngay cả căn nhà họ ấy ở cũng chưa ai từng vào, một khi vào là không bao giờ thấy trở lại nữa. Điều kì lạ là không chỉ điều gì khiến họ lại quyết định xây dựng ngôi miếu mà là còn thời gian xây dựng nó cũng rất lâu, lâu hơn mức tưởng tượng. Người ta đồn, nhà này chắc lại bùa yểm gì đó ở đây nên mới tốn nhiều tiền của, sức lực như vậy, thậm trí có khi là xây đề làm cái vỏ bọc cho việc nuôi quỷ nữa ấy chứ."
Giờ thì cô bắt đầu suy nghĩ, không biết có phải là theo truyền thuyết hay có người cố ý tạo lên để bao che cho một việc gì đó chăng? Cô cứ như vậy mà không để ý mình đã đi bao lâu, giờ đang ở chỗ nào rồi. Cho đến khi một tiếng ầm lớn vang lên, cô mới giật mình đứng lại, mắt trợn tròn nhìn về phía ấy. Cái bóng đã đứng trước một cái cánh cửa, nhìn chằm chằm về cô. Bỗng một luồng sáng lóe lên làm cho cô phải che mắt lại khó chịu.
Cái bóng đó bỗng phát sáng, rồi dần dần hiện nguyên hình. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, có khuôn mặt thanh thoát, làn da trắng muốt trong bộ đồ cổ trang truyền thống, thật xinh đẹp.
- Tiểu Mễ...
Người con gái đó cất giọng nói nhẹ như gió mùa thu nhưng làm cô sởn gai ốc.
- Cô là...là.....Hoa
Cô ngập ngừng nheo mắt lại để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Cô gái mỉm cười rồi gập bụng cúi đầu trước cô. Cô hơi lúng túng định lao tới hỏi nhưng bị Hoa ngăn lại.
- Tiểu Mễ, mình sắp phải đi rồi. Mình xin lỗi vì đã dẫn cậu tới đây. Nhưng mình không thể trái mệnh lệnh được, vì bị bắt ép. Người đó bắt mình dẫn cậu tới đây. Mình không thể nói chuyện gì sẽ xảy ra với cậu vì mình bị bùa nguyền rồi. Hãy cẩn thận, bảo trọng. Mình xin lỗi.
Hoa nói xong liền hóa thành một luồng khí màu trắng rồi biến mất trong hư vô. Cô lập bập muốn nói điều gì đó nhưng không kịp, hoang mang nhìn vào khoảng không nơi Hoa biến mất, lo sợ ngày càng lớn trong cô vì những lời Hoa nói. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì với Hoa, ai đó đã bắt Hoa dẫn cô tới đây, và vì sao lại muốn cô tới nơi này? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu cô.
Cô nhìn mọi thứ xung quanh, giờ cô không biết mình đang ở đâu, nên bước vào trong hay quay lại. Mà có quay lại liệu chắc có thể yên bình. Người ta có thể lộng hành đến mức này thì chắc chắn không để cô rời đi được rồi. Cô hít một hơi thật sâu, cố chấn an bản thân mình. Hai tay siết chặt ngón tay cái lại rồi quyết định đi vào bên trong, sau cánh cửa ấy.
-------
Sau cánh cửa huyền bí này, một không gian huyền bí dần hé lộ. Cô đang đứng giữa một cái sân trải thảm cỏ nhưng cô có thể biết cỏ ấy là cỏ khô bởi từng bước từng bước đi mang theo âm thanh như bóp nắm lá khô vậy "xào xạc" nhỏ. Mọi thứ xung quanh vô cùng ảm đạm, hiu quạnh. Nhưng cô không chắc phía trên đầu mình là bầu trời đen nghịt không một gợn mây, mặt trăng hay le lói một ánh sao, trông nó giống như là bị bao phủ một lớp gì đó đen óng vậy, toàn bộ đen mịt chỉ có le lói án sáng xanh mờ ảo bao phủ để cô có thể mập mờ định hình mọi thứ xung quanh.
Cô ngó nghiêng nhìn dọc, dừng điểm nhìn tại một nơi, ở đó có một cánh cửa khác phát ra ánh sáng xanh nhưng đậm hơn. Cô lần mò tiến lại gần cánh cửa, thập thò nhìn vào bên trong để chắc chắn mình không có nguy hiểm gì.
- Không cần phải nhìn trộm, hãy vào đây.
Từ đâu đó vang lên giọng nói ồm ồm như của một bà già lớn tuổi khiến cô thót tim, dựng đứng tóc gáy. Cô giờ có thể chắc chắn rằng, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm nhìn của người đó.