Đến gần trưa, đám người bảo vệ đã tìm được nốt nửa phần thân của lớp trưởng, cô nhìn thấy liền nhắm tịt mắt ngậm ngùi quay đi. Trông nửa cái thân ấy nó te tua hơn cả những gì cô thấy hôm qua, bầm dập, lắm phần bắp chân còn như kiểu bị nướng chín đến vàng đen một vùng, bàn chân bị đập dập nát bét không còn định hình dạng nữa. Cô toan bám tay vào người cô chủ nhiệm đứng ké bên tay trái cũng đang nhìn nửa cái thân đó liền khựng lại. Cô chố mắt ra nhìn. Nhìn chằm chằm, mắt mở to không chớp hồi lâu. Cô vừa thấy một điều gì đó rất lạ từ cô giáo chủ nhiệm, phải, đó chính thực là một nụ cười nhếch mép, một nụ cười ma mị thỏa mãn thoáng qua trên gương mặt hiền hậu đó. Một dòng suy nghĩ chạy qua cô " Nụ cười đó?"
- Tiểu Mễ, em ổn chứ?
Cô giáo thấy cô nhìn mình đăm đăm thì chau mày ngạc nhiên. Cô giật mình một cái, lúng ta lúng túng vịn vào mép tường, nở nụ cười gượng gạo.
- Dạ không.Em chỉ là thấy hơi choáng. Có lẽ là do em chưa khỏe hẳn.
Cô chủ nhiệm thở dài một cái
- Các em về phòng đi. Tiểu Mễ, em cũng nên về nghỉ đi, trông em tiều tụy xanh xao lắm đấy.
- Dạ vâng.
Cô gật gật đầu, cô chủ nhiệm cũng đi vào trong với vẻ mệt mỏi, buồn phiền vô cùng. " Sao có thể được?...phải...không thể. Cô ấy đã lo cho mình suốt những ngày qua mà."
Cô lắc lắc đầu để xóa đi dòng suy nghĩ điên rồ trong đầu đó. Bỗng cô lại dừng điểm nhìn tại một cái gốc cây cách đó vài mét có một đốm trắng mập mờ. Cô nheo mắt lại nhìn kĩ thì thấy như có một cánh tay đang vẫy vẫy ra hiệu. Cô trong khoảnh khắc như bị cánh tay đó thôi miên mà đi theo về hướng đó. Đi, đi mãi. Cho tới khi cách cái bóng đó chừng mét nữa thôi cô mới hoàn hồn đứng lại đờ lại. Một cảm giác bất an ùa về mang theo hơi lạnh chạy dọc sống lưng làm cô sởn cả da gà. Cái bóng đó đứng nhìn cô chằm chằm nhưng cô lại không rõ mặt của nó chỉ thấy nó đưa tay ngoặt ra hiệu đi theo rồi nó quay gót bước vào khu rừng. Cô lo lắng, ngập ngừng đắn đo một hồi lâu. " Nó muốn đưa mình đi đâu? Mình có nên đi không?" Nghĩ đến đây, đôi chân cô một lần nữa không tự chủ được mà bước đi theo con đường của cái bóng đó vừa qua. Cô hoảng hốt, người như chết lặng đi không cử động được, chỉ là ý thức vẫn còn. Cô cứ bước đi mãi, đi sâu thật sâu, thật lâu, băng qua mấy rặng cây um tùm rồi quành vào một lối đi mòn. Lúc này cô mới nhận ra đây chính là lối đi tới ngôi miếu đó. Cô mím chặt môi, người toát mồ hôi lạnh, mắt nhắm tịt lại lo sợ " Tại sao nó lại đưa mình đến đây? Hai lần trước đều là màn đêm cùng cái người áo đỏ? Lần này định đưa mình đi giữa ban ngày sao?"
"Bịch...kẹt..."
Một cái đập rõ lớn, kéo sau là tiếng kít như có cánh cửa nào đó đang mở ra kéo dài sắc như lưỡi dao cứa vào da thịt của người ta vậy. Cô tò mò, hé mở dần đôi mắt ra, nuốt nước bọt cái ực, đảo mắt nhìn. Hiện tại, cô đang đứng đằng sau ngôi miếu, cái âm thanh vừa phát ra đó là của cái cánh cửa làm bằng đá công phu dưới chân ngôi miếu. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên " Oử đây có một cái hầm từ bao giờ?" Cái bóng đó đứng bên trong cái hầm nhìn cô chằm chằm rồi lại bước đi thẳng vào bên trong tối mịt, đứng bên ngoài cũng có thể ngửi thấy cái mùi ngái hôi hôi của đất và rêu cùng luồng khí lạnh đến buốt da thịt. Bỏ lại cho cô một tiếng "tách", lập tức cơ thể cô trở về trạng thái ban đầu. Cô như được cởi chói, thở hổn hển, đưa tay vuốt ngực rồi nhìn đăm đăm vào bên trong tối tăm đó. " Tại sao nó lại đưa mình đến đây, cái hầm này là sao, bên trong chứa đựng những bí mật gì? Rốt cục, còn những bí ẩn gì đằng sau những câu chuyện này? " Hàng loạt câu hỏi ùa về càng thúc đẩy ý tò mò, và đôi chân cô bước vào trong đó. Vậy là cô đã quyết định đi theo cái bóng trắng. Nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và bước vào. Cô có thể biết mình đã ở bên trong khi ngay lập tức cái khí lạnh buốt da thấu thịt đó như một con côn trùng gặp nhắm lấy cô, tê tê, buốt giá. Cô từ từ mở mắt. Bên trong âm u, ẩm ướt vô cùng. Trần hầm có những dòng nước nhỏ tí tách, nền đất ẩm thấp, trơn trượt bởi rêu mọc và cái mùi ngái, hôi và dần dần là tanh lần lượt xộc vào mũi cô khiến cô buồn nôn thốc tháo. Cô bước đi e sợ thật chậm rãi vào bên trong, qua 1 cánh cửa thì thấy cái bóng đó đang đứng ở đấy.
Cô lúc này như chôn chân tại chỗ, đôi mắt mở lớn hết cỡ nhìn về hướng nó. Thật không thể tin được vào mắt mình mà. Đây hẳn là một cái động bí mật của nhà hào phú nào đó để cất giữ vàng bạc. Nhìn xem, cái đống trước mặt cái bóng trắng ấy toàn là trang sức như những đống của mà cô được xem trên ti vi về mấy cái bộ phim hải tặc, sáng lấp lánh.