Sáng ngày hôm sau, cô thức dậy với cái đầu nặng, ong ong đến đau nhói như có hòn đá bên. Cơ thể mệt mỏi đến giã rời tưởng chừng như nó không còn trên cơ thể nữa. Cô nhăn nhó, cố lết mình nhổm dậy rồi dựa vào thành giường. Đôi mắt nặng trĩu vô hồn nhìn qua ô cửa sổ, nắng đã xâm chiếm căn phòng tăm tối, u ám của cô cùng tiếng sóng biển vỗ ào ào từng đợt. Khuôn mặt ấy trông xanh xao tiều tụy thê lương vô cùng. Cô vẫn chưa thể hoàn hồn về những gì đã xảy ra vào mấy ngày vừa qua, nó như một giấc mơ, không nó chính xác là một cơn ác mộng khủng khϊếp mà bất kể ai trải qua nếu không kiên cường, mạnh mẽ như cô thì sớm đã không còn giữ được cái đầu lạnh nữa rồi.
Cô cứ nhìn, nhìn cái nắng ấm ấy. Qủa là sau những cơn mưa thì mặt trời thật lộng lẫy, thật trong lành, mang nắng ấm xua đi cái không khí lạnh lẽo, ẩm ướt đến khó chịu ấy. Thế nhưng sao cô lại cảm thấy nó không thể đủ để làm mất đi cái cảnh hoang vu, tiêu điều của hòn đảo này, nó không đủ để cuốn đi cái mùi tanh nồng nặc của máu...nhớ đến đây mà cô muốn ói nhưng cái bao tử từ lâu đã rỗng.
" Cạch..."
Một tiếng động nhẹ vang lên, đập tan cái tĩnh lặng của căn phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô giật mình, theo phản xạ mà quay lại nhìn về hương phát ra âm thanh đó. Cửa phòng tắm mở ra, làn khói mờ mờ lùa ra ngoài, từ trong, bóng hình cao ráo, lực lưỡng của một người con trai dần hiện ra. Cô không còn sức để cất lời hay bật dậy trước màn xuất hiện đột ngột của con người đó chỉ có thể tò mò, chau mày để nhìn kĩ hơn "Ai lại ở trong phòng mình vào giờ này?"
Hắn bước ra, cơ thể vạm vỡ kia chỉ quấn một chiếc khắn tắm thật quyến rũ, khuôn mặt đẹp như trong tranh cùng mái tóc ướt áp, nhỏ những giọt nước trông thật lãng tử. Cô như bị hớp hồn, mắt cứ chố ra nhìn hắn mà không nhận ra hắn đang tiến về chỗ mình cho đến khi hắn đưa tay ra đặt lên chán cô. Lúc này, hai khuôn mặt, hai đôi mắt sát gần nhau với cự li cực gần cô mới giật mình hoàn hồn cúi xuống vì ngượng. " Anh ấy...đẹp thật!" Hắn đứng thẳng dậy rồi ra vẻ mặt khó hiểu
- Không còn sốt mà sao mặt em lại đỏ thế?
Cô như bị đánh trúng tim đen, quay ngoắt mặt đi, lúng túng đáp
- Tại...tại lạnh quá...phải, lạnh quá đó mà.
Rồi hắn xoay người tiến lại ghế sofa lấy chiếc áo choàng khoác lên, cô không kìm lòng được khẽ liếc nhìn "Con trai đàn ông gì đâu vừa trắng lại có đôi mi dài như vậy nhưng...anh ấy lạnh quá!" Hắn cất giọng, một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Em ổn là được rồi. Tôi không thể ở đây lâu, âm giới đang xảy ra chuyện. Em ở đây nhớ cẩn thận, không được bỏ viên đá rời khỏi người. Và nhớ ăn nhiều vào, gầy ôm chẳng sướиɠ chút nào.
Hắn khẽ ghẹo cô khiến cô như tàu hỏa nhả khói " Ôm? Ngượng chết đi được mà!"
- Những chuyện vừa xảy ra, tốt nhất em nên tránh đi, điều không biết thì đừng cố biết còn những gì đã biết thì cố mà quên hoặc lờ đi. Tôi không mong chưa hưởng đêm tân hôn mà em đã đi trước rồi.
- Biết rồi!
Nghe hắn nhắc nhở, cô phụng phịu gật đầu. Hắn lại gần, xoa đầu cô dịu dàng khiến cô rất ngạc nhiên.
- Nhớ lời tôi nói đấy, đừng xảy ra chuyện gì khi không có tôi ở đây.
Nói rồi hắn liền rời đi. Cô có chút nuối tiếc nhìn theo.
....
Một lúc sau, cô mới lết được thân dậy, chải chuốt lại rồi ra ngoài cùng mọi người.
Vừa đẩy cửa ra, cái khung cảnh man rợn tối qua lại ùa về trong trí nhớ cùng mùi máu tanh làm cô sởn cả gai ốc. Khẽ nuốt nước bọt cái ực, tay siết chặt lại để giữ bình tĩnh đi xuống dưới tầng, nơi mọi người đang tập hợp ở đó. Ở đây có vẻ đang rất náo nhiệt, náo nhiệt theo một cách bi thương. Cô vịn tay vào lan can, người run run lên bước đi chậm chạp xuống dưới, ánh mắt đăm đăm vào một khối lớn được phủ bằng tấm khăn trắng lốm đốm màu đỏ, nhìn kĩ đó là máu thấm qua.
Cô chủ nhiệm đang đứng nhìn cái khối ấy, mặt xanh cắt không còn giọt máu, đằng sau là đám sinh viên cùng đoán sợ sệt, đang sụt sịt khóc. Cô tiến lại gần đó. Những người bảo vệ đang chỉnh lại cái khối đó để chuẩn bị cho rời đi. Mọi người nơi đây thấy cô thì có vẻ khựng lại nhìn. Vẫn nhìn cái khối đó, cô thừa biết đó là thứ gì nhưng điều khiến cô tò mò là tại sao chỉ có một cái, tối qua rõ là có rất nhiều cơ mà. Rồi cô đưa mắt nhìn về phía cô chủ nhiệm và đám bạn học, họ vẫn rất khỏe mạnh, chả có chút dấu hiệu gì cho biết họ đã trải qua sự việc xảy ra với họ hôm trước. " Chẳng nhẽ anh ấy!"
- Tiểu Mễ...
Thấy cô, cô chủ nhiệm liền chạy lại đỡ lấy:
- Tiểu mẽ, em chưa khỏe hẳn, xuống đây làm gì, nhỡ...
Cô chủ nhiệm sốt ruột lo lắng, cô nắm tay cô ấy mỉm cười nhẹ trấn an.
- Dạ, em không sao. Cái này...
Cô ngập ngừng đưa tay về phía khối đó, toan lật tấm khăn đó ra liền bị cô chủ nhiệm chặn lại.
- Đừng. Em vẫn chưa bình tĩnh sau chuyện của Hoa. Làm vậy không ổn đâu.
Cô lại nắm lấy tay cô chủ nhiệm và nói.
- Em thật sự muốn xem.
Nhìn ánh mắt kiên quyết ấy của cô, cô chủ nhiệm miễn cưỡng lới lỏng tay ra, lo lắng nhìn theo. Cô từ từ, chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay về phia khối đó, nuốt nước bọt cái ực để chấn tĩnh. Rồi một phát, cô lật tấm khăn phủ ra. Một hình ảnh kinh dị hiện ra, khiến mọi người xung quanh đều xanh mặt, đám học sinh thì hét toáng đến long trời rồi che mặt quay đi xúm lại với nhau. Cô hơi choáng mà mất cân bằng ngồi sụp xuống, cô chủ nhiệm vội đỡ lấy cô. Cô vịn vào cánh tay cô và đứng dậy, cô chủ nhiệm vẫn không an tâm, bám chặt vào hai vai cô sợ cô lại ngã xuống.
Một lớp trưởng vô cùng điển trai, lạnh lùng, ít nói nhưng lại rất có trách nhiệm, nhanh nhẹn trong mọi việc ở ngày thường giờ đây lại trông kinh khủng không gì có thể bằng. Khuôn mặt tái nhợt trắng bệt hiện rõ từng đường vân xanh, miệng há hốc máu đen đã đông lại, đọng cạnh miệng và khắp mặt, mắt trợn tròn, hai bên khóe mắt đã rỉ máu, các cơ xương căng ra như có thể anh ấy đã quằn quại, đau đớn muốn hết lên mà không hét được. Hai cánh tay thì gồng lên, bàn tay ra kiểu như đang bấu chặt một thứ gì đó đến cứng ngắt. Điều duy nhất đã khiến tất cả mọi người phải rợn người, sởn gai ốc đó chính là, thi thể chỉ còn nửa. Nhìn sơ qua, vết cắt rất chỉnh chu như thể một đao hoặc một lưỡi cưa cắt ngang nhưng theo vòng tròn không chạm đến phần nội tạng bên trong. Chính vì không cắt rời nội tạng nên phần ruột bị lòi ra lèo phèo như bị kéo ra cùng nửa thân kia trông mà kinh hoàng, đáng để người ta được một mẻ hú hồn, chấn động tinh thần cả đời không hết.
Cô nghẹn ngào đảo mắt đi chỗ khác, tay run run ra hiệu cho mấy người bảo vệ đạy lại và đưa đi.
- Tiểu Mễ, em ổn chứ? Có cần cô đưa đi đến phòng khám của khách sạn không?
- Dạ em ổn. Em vẫn ổn.
Một số bạn lại gần, dìu cô ngồi xuống ghế và đưa cho cô một li nước để chấn tĩnh lại. Tất cả, ai cũng đều biết, cô là người bị chịu ảnh hưởng nặng nề nhất sau vụ này và họ cũng vô cùng nể cô khi cô có thể vẫn giữ được bình tĩnh và ý thức.
Cô nhận li nước, ngồi đần ra. Đôi mắt vô hồn nhìn về một khoảng chống.
- Các em về phòng nghỉ ngơi và chuẩn bị đi, tàu cứu hộ có lẽ sẽ đến đây sớm thôi.
Nói rồi, tất cả rời về phòng. Cô chủ nhiệm ngồi xuống đối diện với cô, không nói câu nào, mệt mỏi day day thái dương.
" Thật khủng khϊếp! Hẳn là lớp trưởng đã trải qua những phút đau đớn và man rợn lắm. Nhưng tại sao anh ấy phải chịu cảnh này... Hoa là do đến ngôi miếu còn lớp trưởng, anh ấy chỉ đến đó đưa mình về chứ có làm gì đâu. Nếu phải chết thì người chết nên là mình chứ...trừ khi...trừ khi anh ấy biết được gì đó và người đứng sau chuyện này đã phát hiện ra. Đó là ai? Tại sao họ phải là vậy? " Bỗng cô khựng lại nhìn về phía cô chủ nhiệm đăm đăm. Một hồi rồi lắc đầu lia lịa " Không, mình bị bệnh đến hỏng não rồi. Cô chủ nhiệm sao có thể dính dáng vào mấy vụ này được. Nhưng chắc chắn là còn có bí ẩn đằng sau, liệu đó là gì?" Trong tiềm thức, cô đã nghĩ rất nhiều nhưng dường như cô đã quên mất điều gì đó, về hắn.