Tối hôm ấy, cô không tài nào ngủ được. Cái hình ảnh ở ngôi miếu đó cứ luôn ám ảnh cô suốt cả ngày hôm nay. Ngoài trời mưa vẫn rất lớn, không biết đến khi nào mới trở về nhà được. Mấy hôm nay hắn và bánh bao cũng biến mất, cô lo họ xảy ra chuyện gì.
"Cứu... cứu..."
Cô chau mày khi đột nhiên lời kêu cứu văng vẳng bên tai. Cô không nghĩ nữa mà tập trung lắng nghe nhưng kết quả vẫn như sáng nay, nó không xuất hiện lại. Cô bắt đầu thấy lạ. Làm sao lại hai lần nghe thấy rõ mồn một cùng một ngày, nếu là ai đó kêu cứu thật thì sao? Nghĩ đến thế cô bỗng hơi choáng, bệnh vẫn chưa dứt nên cơ thể vẫn còn rất yếu.
- Chắc là ảo giác vì bệnh rồi.
Cô tự lí giải với bản thân mình thế rồi đứng dậy đi uống thuốc. Bỗng cánh cửa sổ bật tung ra, cơn gió lớn kéo cùng những hạt mưa xả vào phòng.
Khẽ run lên vì lạnh, cô lại gần đóng cửa. Từ đó nhìn ra, chiếc ly từ tay cô rơi xuống đất, mắt trợn tròn lên. Dưới kia, trong màn mưa dữ dội liên tục trút xuống, cô thấy mập mờ hai hình bóng liêu xiêu đang đi về phía khu rừng. Phải, vẫn là cô gái mặc bộ hỉ phục màu đỏ cầm đèn l*иg đó nhưng người đi sau là một ai đó,cô cũng không nhìn rõ nữa. Nheo mắt lại nhìn, cô khẫng chân, lùi lại một bước, tay run rẩy bám vào mép cửa sổ. Người đó, người đi sau ả đó chỉ là nửa cái xác, cô thấy lúc ẩn lúc hiện cái dây ruột lòng thòng, lê lết dưới đất, máu vẫn đang chảy nhưng chảy đến đâu đều bị mưa dội trôi, hòa vào nước biển cuốn đi đến đó.
Cô luống cuống, người điêu đứng như mất hồn, da gà nổi lên rần rần. Nuốt nước bọt cái, cô hít sâu rồi thở dài để đính chính lại bản thân. Cô bước đi xiêu vẹo vì choáng tới đẩy cửa rời đi. Cô bước về phía phòng giáo viên. Bỗng khựng lại, cô cảm giác một cái gì nhớt nhớt, dinh dính và nóng nóng phía dưới. Vén tóc cúi xuống nhìn.
- AAAAAA....
Cô hét toáng lên, từ những khe cửa phòng, những dòng máu chảy ra lênh láng cả hành lang. Loạng choạng đẩy của từng phòng một, đầu cô ong ong lên khi những khung cảnh hiện ra sau mỗi cánh của đó. Người bị băm thành từng khúc nằm rải rác trong phòng, người bị treo ngược lên trần nhà, bụng dạ bị lôi tuồn tuột ruột ra, kẻ bị mất đầu, và dừng lại. Nửa thân xác nằm lăn lóc ở ở trên giường. Phòng ấy, căn phòng ấy là của lớp trưởn lớp cô. Chàng trai hôm qua đã đưa cô về, nay chỉ còn nưa thân dưới nằm đó, máu vẫn đang chảy, thấm qua nệm rơi rích rắc xuống sàn.
" Ình..." Một tiếng động vang lớn như cánh cửa đập vào tường. Cô quay lại nhìn về phía đó, giật mình, hoảng loạn lùi lại dần phía sau vài bước. Cô gái đó đang đứng trước mặt cô, cô ấy thật sự đang đứng trước mặt cô. Khuôn mặt cô ấy trắng bệt, đôi môi đỏ đậm cùng đôi mắt vô hồn lao về phía cô chớp nhoáng, bóp chặt lấy cổ cô. Cô trợn mắt, mặt cắt không còn giọt máu giãy dụa trong tuyệt vọng. Mặt cô ấy lạnh như tiền, không hề có phản ứng gì. Bỗng dưng, trong tâm chí của cô hiện lên khuôn mặt cô ấy nhưng là một khuôn mặt xinh xắn, hồn nhiên đầy sức sống, bất chợt bên tai vang lên từ " Mộng Hoa" rồi tiếng khóc thảm thương òa lên. Mặt cô trắng bệt ra, cơ thể dần lịm đi vì mất sức, cố dồn sức lực còn lại, cô hét lên
- Mộng Hoa....
Tiếng hét vang lên đưa toàn bộ không gian đó chìm vào im lặng, cơn mưa ngoài kia tắt ngấm đi ngay tức khắc, cô mệt quá rồi, đôi mắt dần nhắm lại, cánh tay buông thõng xuống. " Kết thúc thật rồi sao? Anh đang ở đâu vậy?"
"UỲNH..." Cô được thả ra, nằm vật sàn, nhưng cái âm thanh chấn động đó không phải của cô ngã mà là của cô gái đó. Một cánh tay to lớn, lạnh lẽo nhấc bổng cô lên. Cô cảm nhận trong tiềm thức cuối cùng bởi cái âm khí quen thuộc đó, khẽ mỉm cười thều thào "Anh tới rồi!" Rồi ngất lịm đi.
- Cô...tỉnh lại chưa?
Hắn nói bằng cái giọng trầm trầm, lạnh lùng u ám đến thấu xương. Cô ấy bị hắn dùng một lực lớn, đẩy mạnh va vào tường. Bò trên mặt đất, cô gái run lên, cơ thể yếu ớt liền ngã khụy xuống.
- Dạ, con tỉnh rồi.
- Tốt. Vậy bây biến đi, tốt nhất là đừng quay lại đây kiếm chuyện với cô ấy nữa.
- Dạ...vâng...con đi ngay. Cảm tạ long đức của ngài.
Nói rồi cô ấy biến mất trong màn đêm vĩnh hằng. Hắn nhìn gương mặt xanh xao của cô mà lòng xót xa.
- Lại nhẹ thêm vài cân nữa rồi. Bảo bối, em cứ quậy như vậy thì làm sao tôi chịu nổi.
Hắn vung tay một cái, mọi thứ đều trở về khung cảnh như ban chiều chỉ có mỗi căn phòng lớp trường đó là còn nguyên. Hắn lắc đầu
- Ngươi...nhọ lắm!
...
" Đoàng"
- Sao...sao có thể...nó...nó nổ rồi?
Hình nộm rơm trong tay người đàn bà đó bỗng nổ banh ra như quả bom. Sợ hãi, nhìn những đốm lửa nhỏ đang cháy mà bà ta mặt cắt không còn giọt máu. Một người phụ nữ cao quý từ ngoài chạy vào, nhìn nó giật mình, hoảng sợ lắp bắp
- Sao...Sao vậy...?
- Phu nhân, con rối...nó nổ rồi...
- Hả???
Bà phu nhân đó nghe vậy liền lăn đùng ra mặt đất, ngất lịm đi.