Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 19

Đêm hôm ấy, sau khi hai người bọn cô tập diễn kịch bản xong liền đi ngủ để dưỡng sức cho buổi thử vai ngày hôm sau. Đến giữa đêm, bỗng cánh cửa phòng bật mở, một làn khói trắng mờ ảo lùa vào mang theo khí lạnh, cô giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, dụi mắt nhìn ra phía cửa thấy Hoa đang cúi đầu, tóc tai rũ rượi bước đi chậm rãi cô liền hỏi.

- Giờ này cậu còn đi đâu vậy Hoa?

Cô ấy không quay lại nhìn cô.

- Mình khát nước quá nên xuống dưới lấy ít nước uống, cậu cứ nghỉ ngơi đi. Lát mình quay lại.

- Ồ.

Nghe cô ấy nói vậy cô không nghi nghĩ nhiều, yên tâm, hạ mình nằm xuống đến khi Hoa đóng cửa rời hẳn đi cô mới bật ngồi dậy, chau mày nghĩ ngợi.

- Không đúng! Lúc tối mình mới rót đầy bình nước lên rồi mà.

Cô bước xuống giường, tiến lại bàn trà, nhấc bình nước lên nhìn. Qủa thật nước trong bình vẫn còn đầy, vậy Hoa nói dối để đi đâu. Cô chạy lại mở cửa định đuổi theo nhưng không tài nào mở ra được, cánh cửa như bị ai đó khóa ngoài, mặc cho cô ra sức đập cũng không thể mở được.

Cô ngồi xuống giường, bần thần ra, cô đã đập mạnh như vậy, hét như vậy mà không ai ở ngoài đó nghe thấy."Chẳng lẽ..." Cô nhớ lại lời nói của Hoa chiều nay ở ngôi miếu mà khẽ rùng mình, một cảm giác, bất an, tê tê chạy dọc sống lưng.

Bỗng ô cửa sổ đang đập cửa bình bịch vào tường dữ dội, tấm rèm bay tứa tung như gió bão. Cô đứng dậy lại gần toan đóng lại thì thấy phía dưới, hai bóng hình mập mờ nhỏ bé đang đi trên cát về hướng vào khu rừng. Cô nheo mắt lại nhìn, kia không phải Hoa sao? Cô ấy vẫn đang mặc đồ ngủ, đầu gập xuống mặc cho tóc tai bay rối mù theo gió lớn, bước đi siêu vẹo như bị ai dắt. Cô đảo mắt nhìn lên trên, cách Hoa khoảng vài chục mét, một người phụ nữ có mái tóc dài, mặc bộ đồ cổ trang một màu đỏ, tay cầm chiếc đèn l*иg phát ra thứ ánh sáng kì ảo, mập mờ bước đi nhẹ nhàng trong gió lớn. Cô nuốt nước bọt cái, nheo mắt để nhìn kĩ khuôn mặt người phụ nữ đó nhưng không được. Hai bóng người đó dần biến mất sau khu rừng.

Cô hoảng sợ, lo lắng, lúng túng cầm chiếc điện thoại lên, tay run lẩy bẩy bấm số gọi cho cô giáo chủ nhiệm. Chuông điện thoại reo được một lúc thì dừng lại, cô nói như hét vào điện thoại

- Cứu...cứu Hoa...c...

Chợt dừng lại khi một tràn cười ma mị vang lên qua chiếc điện thoại khiến cô rợn tóc gáy. Rồi tiếng hét vang lên rùng rợn

- AAA.....

Kéo theo sau đó là tiếng lách tách như nước chảy, rồi lớn dần như vòi nước mở. Một tiếng cạch lớn vang lên. Cô bàng hoàng, sợ hãi tột độ, ném chiếc điện thoại cái chát vào tường khiến nó vỡ tung ra. Nước mắt cô giàn giụa, chạy lại đập cửa bình bịch đến sưng cả tay nhưng không được. Cô sợ, một cảm giác vừa lo vừa hoảng dâng lên khiến cô đau thắt tim lại. Cô vẫn đập, đập đến đổ máu tay, day mạnh thật mạnh vào cái then cửa đến khi nõ gãy rớt ra cô đẩy mạnh một phát rồi lao ra, chạy nhanh về phía phòng cô giáo mà gõ mạnh. Cô chủ nhiệm mở cửa, ngái ngủ ngáp dài nhìn cô đầu tóc rối mù, nước mắt tùm lum trên khuôn mặt trắng bệch, đôi tay chảy máu thành dòng mà lo lắng

- Tiểu Mễ, em sao vậy, làm sao bị thương như thế này...

Cô mất bình tĩnh, vịn lấy tay cô giáo nói nấc lên

- Cô...cứu...cứu tiểu Hoa...

- Sao? Em bình tĩnh, nói cô nghe, Hoa làm sao?

- Bạn ấy gặp chuyện rồi. Bạn ấy...bạn ấy đi vào khu rừng...đi vào khu rừng...

- Em bình tĩnh...từ từ...

Cô giáo lo lắng, bước xang bên gõ cửa. Một chàng trai khôi ngô mở cửa bước ra.

- Cô gọi em có chuyện gì không ạ?

- Em cho người đi kiểm tra xem Hoa còn ở khách sạn không, nếu không thấy thì tìm thêm người cùng thử vào khu rừng xem sao?

Đây là lớp trưởng, nhìn cô như vậy thì vội vã nghe lệnh rời đi. Cô giáo dìu cô vào phòng, băng bó vết thương cho cô. Cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ về phía khu rừng. Một lúc sau, lớp trưởng quay lại báo.

-Cô, Hoa không có ở khách sạn.

- Vậy đi tìm thử xem.

- Em đi cùng bạn ấy.

Cô nghe nói, bồn chồn đứng dậy. Cô lo lắng

- Em bị thương, ở lại nghỉ ngơi đi. Cô và các bạn đi tìm là được rồi.

- Không, em ổn. Em sẽ đi tìm bạn ấy.

Ánh mắt cô sáng lên sự quyết đoán cô và lớp trưởng đành miễn cưỡng chấp nhận.

Khu rừng về đêm thật đáng sợ, cây cối ôm tùm lại toàn tiếng rơi và các loại động vật nhỏ phát ra càng khiến người ta man rợn. Cô một mực bước đi về phía ngôi miếu, đi gần đến nơi, cách đó chừng hai mét, cô dọi đèn thấy ánh lên dòng máu đỏ đang chảy dưới mặt đất, cô bịt mồm sợ hãi, run rẩy bước chậm đến rồi khựng lại, mặt cắt không còn giọt máu, người cứng đờ ra nhìn về khung cảnh man rợn phía trước.

Trên một cành cây nằm sát ngôi miếu, thân thể của Hoa treo lơ lửng không có đầu, máu từ cổ vẫn chảy dòng dòng rí rách xuống nền đá của ngôi miếu, quần áo cô ấy một màu đỏ au, rách rưới, có lẽ trước khi chết, cô ấy vẫn định hình được ý thức mà giao đấu quyết liệt. Cô đưa tay run rẩy bước về phía trước thì đυ.ng trúng một vật gì đó mềm mềm, ướt áp, tay run rẩy, mắt mở to hết cỡ, cô cắn môi nhìn xuống dưới

- A a a a a.....(cô hét lớn)

Đầu của Hoa lăn long lóc như trái bóng dưới đất, mắt cô ấy như bị móc lòi ra ngoài, miệng há hốc, lưỡi lè ra man rợn, trên mô đầu đã nứt vỡ ra nhìn thấy bộ não bị cành cây cắm nát bét. Cô khựng xuống, hấp tấp lùi lại phía sau rồi ngã bịch xuống, mắt trố ra nhìn, nước mắt giàn giụa kình hãi.

Nghe tiếng cô hét, mọi người lao tới, nhìn thấy khung cảnh đó, ai cũng sợ hãi đến xanh mặt, mồm há hốc ra. Lớp trưởng tiến lại đỡ cô lên. Sau cảnh ấy, cô như bị rút hết sức lực, người mềm nhũn như bánh đúc đứng không vững, mặt đờ ra như người mất hồn đến khi cô ngất lịm đi, mọi người rối rít.

- Mau, đưa Mễ Mễ về khách sạn, con bé bị chấn động hoảng quá rồi.

Lớp trưởng nhấc bổng cô lên, bế nhanh về phòng. Đêm hôm ấy quả thực là một cú sốc đối với cả đoàn. Sáng hôm sau, mọi người dậy từ sớm chuẩn bị đồ đạc, đợi đoàn cảnh sát đến. Cô cũng tỉnh dậy sau một đêm sốt nặng đến mê man. Lết bước chân nặng trĩu xuống giường, cô đến cạnh cô giáo.

- Tiểu Mễ...em sao rồi?

Cô giáo lo lắng nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô

- Dạ...em ổn...mọi chuyện...

- Chúng ta đang đợi cảnh sát tới...

Cô đáng nói thì lớp phó chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng nói gấp gáp

- Cô, bên phía cảnh sát báo, ở đó tự nhiên mưa lớn, không thể đến đây trong hôm nay được.

Cô nghệt mặt ra, nhìn về phía khu rừng kinh khủng ấy. Cô giáo thở dài nói

- Nhọ thật. Em ra nhờ các bác bảo vệ, đưa thi thể của Hoa về. Nhớ cẩn thận, phải dùng đồ hỗ trợ để tránh xóa dấu vết của tội phạm đi.

- Vâng.

Cô gái nhanh chóng rời đi, cô giáo đỡ lấy cô vào trong.

- Hôm qua tại sao Hoa lại vào đấy giờ ấy?

Cô lắc đầu

- Em không biết. Lúc đó, em thấy cửa mở ra rồi giật mình tỉnh giấc, thấy bạn ấy mở cửa đi đâu đó, em có hỏi thì bạn ấy kêu khát nước nên đi lấy. Em nhìn lại thì thấy bình nước trong phòng vẫn đầy lo lắng tính đi theo thì cửa không mở được. Xong bên ngoài gió lớn, đập cánh cửa sổ rất mạnh em mới lại gần để đóng thì thấy bạn ấy theo sau một người phụ nữ đi vào rừng.

Nước mắt cô lại nhòa ra. Cô giáo ôm cô vào lòng an ủi.

- Em hãy bình tĩnh, chúng ta nhất định sẽ tìm được lời giải thích chính đáng cho con bé.

- Dạ vâng.

Nhìn ra bên ngoài, trời mới sáng mà giờ đã tối om vì mây đen kéo đến, bao phủ cả bầu trời ốc đảo, gió cuốn cát lá cây bay mù mịt như sắp có bão. Mọi người hối hả mau chóng chạy vào trong. " Cô gái à, cô là đang tức giận điều gì?" Cô thầm hỏi. Bỗng một bên tai cô ong ong lên tiếng gì đó rất lạ, xào xạc rì rầm như tiếng ai khóc đầy ai oán. Cô cố gắng lắng nghe thì lại không thấy gì. Khẽ lắc đầu "Nghe nhầm rồi!"