Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 18

Đứng từ xa nhìn về hướng có hai người lớn tuổi đang rắc tro cốt. Một khoảng không ủ rũ, buồn rầu. Cô mỉm cười, nụ cười cho sự chiến thắng của cậu.

- Cảm ơn, tiểu Mễ.

Cô vén vài lọn tóc bay bay theo gió, nheo mắt ngước nhìn cậu mỉm cười.

- Nếu có kiếp sau, chắc chắn người đi với cậu sẽ là tớ.

Cậu khẳng định. Đôi mắt đượm buồn, dịu dàng nhìn cô.

- Được. Vậy nếu có kiếp sau chúng ta sẽ lại là những người bạn tốt nữa nhé!

- Mình lại muốn...

- Suỵt!

Cô đưa tay chặn lời cậu

- Tớ không muốn anh ta nổi điên lên rồi đuổi cậu vô Vong Xuyên đâu. Làm vậy thì không những không được mà còn mất luôn cả làm bạn kiếp sau nữa đấy.

Cậu mỉm cười trầm ngâm nhìn ba mẹ mình.

- Cậu không đến tạm biệt họ à?

- Không, họ sẽ đau lòng hơn đấy. Haizzz....mình phải đi rồi. Cậu ở lại thay mình an ủi họ nhé!

Cô khẽ gật đầu. Cậu ôm cô một lúc rồi rời đi. Nhìn theo bóng lưng cậu mờ dần vào không trung cô khẽ nói

- Hãy bảo trọng!

Xong xuôi mọi việc, cô xoay người rời đi. Ở một bụi rậm gần đó, Vinh Hàn nhìn cô đầy căm phẫn, tay siết chặt thành nắm đấm rồi cũng bỏ đi. Cùng lúc đó trời đổ mưa, cô giật mình chạy nhanh ra trục đường chính để bắt tacxi về. Trời ngày một nặng hạt, âm u lạ thường.

- Sao lại đổ mưa lớn thế nhỉ?

Cô đứng đợi mãi mới thấy một chiếc xe từ xa chạy lại, cô bước xuống ven đường, đưa tay ra vẫy gọi. Chiếc xe lại gần dần nhưng không có chiều hướng giảm ga mà ngày càng nhanh lao về phía cô. Cô trợn mắt đứng hình nhìn chiếc xe lao nhanh về phía mình mà như chết chân. Hét lên một tiếng thất thanh, ngay lập tức từ đâu xuất hiện một bóng hình quen thuộc đứng trước mặt cô, tay giữ chặt đầu mui chiếc xe rồi nhấc lên cao ném mạnh vào chiếc cột điện gần đó khiến nó nổ giữa trời mưa. Quay lại nhìn cô vẫn đang bàng hoàng hắn lo lắng

- Em có sao không?

Vừa dứt lời, cô ngã khịu vào người hắn lịm đi. Hắn lắc đầu rồi bế cô lên, che chắn bước nhanh trong mưa.

- Lại ốm rồi, nhẹ hơn nữa...con mèo này, làm sao để em nghe lời hơn được nhỉ.

Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, người mệt nhoài, đau nhức. Vừa trở mình thì đập ngay vào mắt khuôn mặt hắn kề bên đang ngủ yên bình. Cô không lỡ đánh thức hắn cứ thế ngắm nhìn. Có vẻ hắn khá mệt nên ngủ rất sâu. Cô nhìn không chớp mắt, ngày thường hắn trước mắt cô là một người lạnh lùng sắt đá như thi cương không cảm xúc ấy vậy khi ngủ lại đẹp như một bức tranh sơn dầu. Khuôn mặt trữ điền khôi ngô, bờ môi hồng nhẹ, đôi mày sắc nhất là hàng mi dài cong vυ't. Bất thần, cô đưa tay lên chạm nhẹ vào đôi mi ấy liền bị hắn nắm lạ

- Ngắm vậy đủ chưa?

Cô giật mình rụt tay quay mặt đi vì ngượng.

- Ai...ai thèm....

Hắn mỉm cười, dùng tay lật cô quay trở lại đối diện với mình khẽ nói

- Em không ngoan chút nào, để mất vài cân thịt nữa rồi, sau thịt sao ngon.

Cô chau mày phụng phịu, hắn lại ghẹo cô nữa rồi.

Mỉm cười, ôm cô vào. Cô cũng thuận theo tựa mình vào ngực hắn, thật yên bình.

- Xung quanh em nguy hiểm như vậy, hay ta rước về để dễ bảo vệ nhé?

- Anh đã hứa với em là để em phụ dưỡng cha mẹ rồi mà.

Hắn không nói gì nữa, cô cũng nằm yên. Một lúc sau, cô chợt mình ngước mặt nhìn hắn hỏi

- Hôm bữa khi ở nhà mợ Gia Gia, bánh bao bảo em ấy xung khắc với nhà ấy là sao?

Hắn nghe xong bỗng sầm mặt lại

- Không có gì đâu, chắc là vận của nó không hợp với vận của mụ phù thủy ấy đó mà.

- Ồ.

Cô gật đầu rồi lại im lặng. Hắn có vẻ hơi bất an thì phải, không biết lại có chuyện gì sẽ xảy ra nữa...

...

Hôm sau, cô lại đến trường như mọi ngày nhưng hôm nay cô không học ở đây vì có một chuyến thử vai tại ốc đảo phía tây. Cô cùng lớp đi đến đó, cũng mất khoảng ba bốn giờ ngồi xe ô tô mới tới nơi. Đây là một ốc đảo độc lập, thêm một tiếng đồng hồ đi thuyền mới đến nữa. Vừa đến nơi, cô chủ nhiệm đã phát cho mỗi người một thẻ phòng và nói

- Các em là hai số liền nhau sẽ ở cùng phòng nhé. Nghỉ ngơi và đọc thuộc kịch bản đi, ngày mai lúc 7h sẽ tập chung ở sảnh chính để thử vai nhé

- Vâng ạ.

Họ tìm bạn cùng số và về phòng của mình, cô ở cùng với một bạn nữ tên Hoa. Cô ấy khá xinh xắn bởi nét đẹp thơ ngây trong sáng và có lẽ cả lớp ấy chỉ còn mỗi mình Hoa là cô gái hòa đồng hay nói chuyện tán gẫu với cô nhất. Vui vẻ xách hành lí cùng nhau lên phòng.

- Ôi yehh....Tiểu Mễ à. Lát đi dạo quanh quanh xem thế nào để chiều còn biết địa bàn thử vai. Đọc kịch bản sơ qua thấy nhiều địa điểm khó diễn lắm, nguy hiểm ấy.

Cô gái nằm ình ra giường thoải mái. Cô mở balo lấy ra một viên thuốc đau đầu uống nói

- Được, nghỉ ngơi đi, trưa ăn xong, đầu giờ chiều chúng ta sẽ cùng đi xem nhé!

Vậy là họ cùng nhau lên kế hoạch. Bộ phim "Cung phi" này là bộ phim kinh dị với quy mô kinh điển rất lớn đòi hỏi những gương mặt mới có triển vọng nên ai cũng rất mong chờ cho vụ thử vai này. Nghỉ ngơi xong, đầu giờ chiều, hai người bọn cô cùng nhau đi dạo để xem địa hình. Hầu hết xung quanh khách sạn đều là cây cối rừng rậm, không có dân ở, hoang hu vô cùng. Khách du lịch tới đây hàng năm cũng không nhiều chủ yếu chỉ để chào đón cáng cánh phim đến mượn cảnh quay thôi. Dừng chân trước một ngôi miếu nhỏ nàm ở bên trong khu rừng, cách khách sạn khoảng hai trăm mét, cô ngạc nhiên pha chút tò mò hỏi

- Sao ở đây lại có ngôi miếu ảm đạm hương khói thế này?

- Cậu chưa tìm hiểu về ốc đảo này à? Ngôi miếu này được dân ngày trước xây thờ cúng vị nương nương thời Trần. Nghe nói, bà ấy là vị thϊếp thứ bốn năm, bị xử chém tội gϊếŧ hoàng tử sau đó bỏ xác trên ốc đảo này. Thấy ghi chép lại rằng, bà ấy kêu oan nhưng không được, khi chết đã vô cùng tức giận, căm phẫn không chịu khuất phục đầu thai mà làm mưa làm gió, hại chết bao nhiêu người dân ở đây nên họ đã quyết định xây ngôi miếu này thờ cúng mới yên. Mấy năm nay dân di cư vào thành phố sống hết rồi nên nơi đây mới hiu quạnh ảm đạm thế này.

Cô gật gật đầu nhìn ngắm ngôi miếu cũ kĩ, mái ngói rơi vỡ ngổn ngang, chân hương đã mốc cả lên, cành cây rơi vãi khắp chốn, trông bi thảm vô cùng. Cô lắc đầu ngán ngẩm nếu oan thật thì thật thảm thương cho một phận người.

- Nói thật tớ không tin mấy cái chuyện này đâu. Toàn dân bịa đặt hết để kéo khách du lịch thôi. Chứ cậu nghĩ xem, nó hoang đườn vô cùng.

Hoa nhìn thờ ơ. Cô lắc đầu.

- Không thể đùa với chữ tâm linh được đâu. Các nhà khoa học cũng chưa kết luận là không có thế giới kia mà. Thôi về đi còn học kịch bản.

Hoa gật gật đầu rồi quay trở lại khách sạn. Hai người cô vừa rời đi thì bát hương ở miếu bị bật tung chân hương, bắn tung tóe khắp chốn, những mảnh vỡ cành cây bỗng chốc bị cơn gió mạnh cuốn bay đi, sương mù bao phủ khắp miếu, nhìn từ ngoài vào trông thật ma mị bí ẩn và u ám.