Đang mải mê ngắm cảnh, một chiếc cơ giáp màu đen từ phía trước bay về, giảm tốc độ, bay song song với phi hành khí.
Ngay sau đó, giọng của Mục Cảnh Dư vang lên trong phi hành khí.
“Điểm đến là một khu đầm lầy, phi hành khí không thể đáp xuống, mọi người tìm chỗ hạ cánh ở rìa ngoài.”
Phi công: “Rõ!”
Phi hành khí từ từ giảm tốc độ, có vẻ đang điều chỉnh bản đồ để tìm điểm hạ cánh phù hợp.
Chiếc cơ giáp màu đen vẫn giữ tốc độ ngang với phi hành khí, bay bên cạnh.
Khi còn ở căn cứ tạm thời, Kỷ Vân Đình không có cơ hội ngắm kỹ, bây giờ nhìn lại, chiếc cơ giáp này lớn gấp N lần so với phi hành khí, ánh sáng lạnh từ lớp kim loại dưới ánh sao rực rỡ hơn tất cả các công nghệ trong phim hay hoạt hình cậu từng thấy.
Kỷ Vân Đình không hiểu về cơ giáp, cũng không biết nó có những loại vũ khí công nghệ cao nào, mức độ sát thương của nó ra sao… nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu thưởng thức vẻ đẹp của nó.
Mắt của cậu dừng lại trên tấm chắn mờ đυ.c của cơ giáp.
Cậu đã từng thấy Mục Cảnh Dư nhảy xuống từ đó, có lẽ đó là buồng lái... tiếc là cậu không nhìn thấy bên trong.
Cậu rất tò mò, muốn biết mấy người Mục Cảnh Dư điều khiển cơ giáp như thế nào, có giống như các quặng sư, cũng đội mũ bảo hộ không?
Kỷ Vân Đình tưởng tượng cảnh Mục Cảnh Dư đội mũ bảo hộ… Ừm, chắc chắn là đẹp trai.
Nói mới nhớ, ở trạm hàng không, tại sao Mục Cảnh Dư không cho cậu ngồi cơ giáp?
Đang suy nghĩ lung tung, phi hành khí đột nhiên giảm độ cao, cơ giáp bay vυ't qua.
Tiếp theo, giọng của phi công vang lên: “Chuẩn bị hạ cánh.”
Đến nơi rồi.
Chỉ vài nhịp thở, phi hành khí treo lơ lửng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.
Phàn Lâm Đào là người đầu tiên mở dây an toàn, lấy xuống một cái hộp trên tường, phân phát đồ đạc.
Đó là một tấm đĩa tròn có kích thước bằng quả trứng với hai nút bấm trên đó.
Phàn Lâm Đào đưa cho Kỷ Vân Đình: “Chưa rõ đầm lầy có khí độc hay không, nhấn nút xanh để mở lớp bảo vệ, có thể duy trì hai giờ, sau khi chúng tôi xác nhận an toàn, nhấn nút đỏ để tắt.”
Kỷ Vân Đình cảm ơn rồi nhận lấy, mở lớp bảo vệ cùng lúc với những người khác.
Một lớp khí đậm đến mức thành sương mỏng bao quanh toàn thân cậu.
Kỷ Vân Đình không hiểu, tò mò chọc vào lớp khí.
Lạnh lẽo, dường như còn có chút hơi nước.
Có lẽ là khí thể hoặc vật chất dạng hơi lọc tạp chất trong không khí?
“Kỷ Vân Đình.” Giọng người thanh niên có chút bất đắc dĩ: “Xuống đây.”
Kỷ Vân Đình tỉnh lại, phát hiện tất cả mọi người đều đã ở bên ngoài nhìn cậu, bao gồm cả Mục Cảnh Dư không biết đã xuống cơ giáp từ lúc nào.
Cậu vội nhảy xuống phi hành khí: “Xin lỗi.”
Phi hành khí dừng trên một bãi cỏ, vài chiếc cơ giáp phân tán xung quanh để cảnh giới. Phàn Lâm Đào và mấy người khác bày ra một vài thiết bị nhỏ lần lượt khởi động, sau đó là một loạt âm thanh nhắc nhở tích tích.
Kỷ Vân Đình thắc mắc: “Đây là làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên tóc bạc không ngẩng đầu lên: “Đo chất lượng không khí xung quanh, đo thành phần đất và nước, thu thập thông tin.”
Kỷ Vân Đình: “...”
Phàn Lâm Đào điều chỉnh thiết bị của mình, đặt nó xuống đất rồi quay lại nhìn cậu: “Sau này cậu phải quen thuộc với những thiết bị này, suốt ngày chúng tôi di chuyển trên các tinh cầu khác nhau, phải thu thập đầy đủ chính xác các thông tin về môi trường để bảo đảm an toàn cho các binh sĩ.”
Kỷ Vân Đình hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.”