Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 32: Có phải cậu đã quên cái gì rồi không?

Mục Cảnh Dư: “... Có phải cậu đã quên cái gì rồi không?”

Anh nhấn nút trên bộ đàm, chuyển kênh: “Khúc Khúc, Kỷ Vân Đình tôi mang đi.”

Đặt tay xuống, anh nhìn cậu: “Xong rồi.”

Kỷ Vân Đình: “...”

Phàn Lâm Đào nhịn cười, vỗ vai cậu: “Đi thôi.”

Kỷ Vân Đình đành cúi đầu, đi theo Phàn Lâm Đào lên phi hành khí, mấy người trung niên tóc bạc hoa râm cũng đi lên.

Những thợ mỏ quặng sư vẫn còn đang nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy vài người nhảy lên cơ giáp cơ, khởi động giáp.

Mọi người hoảng sợ, lập tức đứng dậy, mờ mịt luống cuống lại căng thẳng nhìn chằm chằm.

Khúc Chi Phong cũng vừa nghe thông báo qua bộ đàm, không nói gì thêm, chỉ kêu họ: “Đừng hoảng hốt, họ chỉ đi tuần tra thôi.”

Lúc này các quặng sư mới yên lòng.

Nhưng vừa rồi bọn họ nhìn thấy Kỷ Vân Đình đi về phía đó, lúc này tất cả ánh mắt đều hướng về phía cậu, dĩ nhiên nhìn thấy cậu bước vào phi hành khí.

Mọi người: “!!!”

Đại ca râu mép Điền Uy lập tức hét lên: “Khúc trưởng quan, Vân Đình cậu ấy...!”

Khúc Chi Phong khoát tay: “Đừng làm to chuyện, cậu ấy chỉ đi trước để làm quen với công việc trinh sát, sau này sẽ điều cậu ấy qua đó.”

Mọi người: “...?”

Giang Văn Đằng yếu ớt nói: “Quặng sư cũng có thể vào đội trinh sát được sao?”

Điền Uy cũng phản ứng lại: “Không đúng, Vân Đình nói mình mù chữ mà, không đọc sách nhiều.”

Khúc Chi Phong bực dọc: “Không cho người ta tự học thành tài à?”

Mọi người: “...”

Khúc Chi Phong: “Được rồi, nghỉ đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì đi xử lý tổ tinh thú.”

Những người gần như cạn kiệt tinh thần lực than thở.

Điền Uy không hiểu: “Khúc trưởng quan, trước đây chúng tôi đào mỏ có thể chóng đỡ được sáu giờ, sao hôm nay lại làm không nổi?”

Khúc Chi Phong: “Sao có thể giống nhau được? Thiết bị đào mỏ có nguồn năng lượng liên tục cung cấp, các anh chỉ cần điều khiển thôi, còn bây giờ cơ giáp hoàn toàn do các anh điều khiển, năng lượng chỉ cung cấp cho hệ thống trí não của giáp giống như các anh đang dùng tinh thần lực khiêng hơn một ngàn cân, không mệt sao?”

Mọi người: “...”

Khó trách.

Có người lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà Vân Đình một chút cũng không mệt, tinh thần lực của cậu ấy mạnh đến vậy sao?”

Khúc Chi Phong: “... Dù mạnh đến đâu cũng vô dụng, thượng tướng sắp đi rồi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Bên này không nói gì thêm, Kỷ Vân Đình theo sau Phàn Lâm Đào cùng vài người khác ngồi trên phi hành khí, bay nhanh đến vị trí trong bức ảnh.

Chiếc phi hành khí này không giống với những chiếc cậu từng đi trước đây, không gian rộng, có chỗ ngồi cho cả chín người. Cả bốn phía đều là tường nửa trong suốt, có lẽ để thuận tiện cho hành khách quan sát xung quanh.

Tấm bản đồ vệ tinh kia đã nằm trong tay người đàn ông trung niên tóc bạc hoa râm, bọn họ đang cùng nhau xem xét bức ảnh mà Kỷ Vân Đình nói có vấn đề, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt đầy ngờ vực không tin tưởng.

Kỷ Vân Đình hoàn toàn không để ý đến bọn họ.

Cậu dựa vào cửa sổ, say mê ngắm nhìn ngôi sao hoang vu chưa hề có dấu hiệu khai phá, núi cao, cánh đồng tuyết trắng, hồ nước, đồng cỏ…

Hệ thực vật của tinh cầu này khá đơn điệu, bay vài trăm cây số cũng chỉ thấy vài khu vực có nước và xung quanh có chút màu sắc khác biệt, có lẽ đó là tảo và rêu.

Xung quanh khu vực nước còn có thể thấy những loài thực vật mọc rải rác, cây cao cây thấp nhưng vì khoảng cách quá xa, không nhìn rõ lắm.