Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 34: Cậu làm gì đấy?

Phàn Lâm Đào chỉ về phía trước: “Ở đây cách đầm lầy cậu muốn xem chưa đầy hai cây số, chúng ta lập điểm quan sát ở đây, chờ xác nhận không có vấn đề gì thì sẽ tiến vào.”

“Ừm, vẫn là hai người chu đáo.”

Trong khi bọn họ bận rộn kiểm tra, Kỷ Vân Đình không có việc gì làm, cậu nhìn xung quanh, phát hiện cách đó vài mét có một cây cao ngang người, mắt cậu sáng lên, lập tức đi tới, đưa tay...

“Cậu làm gì đấy?”

Mục Cảnh Dư không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào, chặn tay cậu lại, nhíu mày nhìn cậu.

Kỷ Vân Đình: “... Hả? Tôi chỉ muốn bẻ một cành xem thử, cái này trông giống cây thạch tùng, tôi chưa từng thấy cây thạch tùng thật!! Trước đây chỉ thấy bản sao trong viện bảo tàng… Anh nhìn xem, lá kim, sắp xếp theo dạng xoắn, không có gân lá, không có khe lá… chắc chắn là cây thạch tùng!”

Mắt cậu không thể rời khỏi cây thực vật này: “Tôi thật sự có thể nhìn thấy cây thạch tùng... Trời ạ, nếu đúng là cây thạch tùng thì nó có thể là lá bào tử, thân rễ không phải là cấu trúc gỗ mà là cấu trúc mạch... tránh ra nào, tôi muốn bẻ một cành xem thử!”

Nói xong, cậu định đẩy Mục Cảnh Dư ra tiếp tục vươn tay.

Mục Cảnh Dư: “...”

Anh trực tiếp giữ lấy cánh tay cậu, không cho cậu chạm vào.

Kỷ Vân Đình không hài lòng: “Làm gì vậy? Cây thạch tùng...”

Ánh sáng trước mắt chợt lóe.

Mục Cảnh Dư đối diện với cành cây bóng loáng, nói: “Nhìn thế này thôi.”

Không để cậu có cơ hội đυ.ng vào.

Kỷ Vân Đình: “...”

Cậu rướn người lên xem xét vết cắt trơn tru trên thân cây: “Anh dùng cái gì để chặt vậy? Dao sao? Sao tôi không nhìn thấy?”

Mục Cảnh Dư: “... Cậu không nhìn cây nữa à?”

Kỷ Vân Đình cạn lời: “Cây gì? Đây là cây thạch tùng, anh có biết không, ở quê tôi loài này đã tuyệt chủng rồi...”

“Được rồi! Có thể tắt lớp bảo vệ rồi.” Giọng của Phàn Lâm Đào vang lên: “Hai người các anh làm gì ở đó vậy?”

Cả hai: “...”

Mục Cảnh Dư quay người định đi, ánh mắt thoáng qua, lập tức giữ chặt tay của Kỷ Vân Đình lại.

“Kỷ Vân Đình!” Anh lạnh giọng: “Cậu có biết làm thế rất nguy hiểm không?”

Kỷ Vân Đình phản đối: “Thật sự không có độc! Anh phải tin vào chuyên môn của tôi!”

Mục Cảnh Dư: “... Chuyên môn học qua mạng sao?”

Kỷ Vân Đình: “... Ít nhất thì tôi chuyên nghiệp hơn anh!!”

Mục Cảnh Dư không muốn nói thêm nữa, anh kéo cổ áo cậu, lôi đến chỗ Phàn Lâm Đào và mấy người khác: “Làm việc trước đã, để tôi xem chuyên môn của cậu thế nào.”

Kỷ Vân Đình: “...”

Nhưng đúng là phải lo chuyện chính.

Mọi người đều tắt lớp bảo vệ, cùng nhìn vào màn hình lớn được chiếu ra.

Thấy cậu đến gần, Phàn Lâm Đào gọi cậu: “Camera đã đặt xong rồi, cậu lại xem thử… vùng đầm lầy này có độ axit quá cao, mùi cũng không dễ chịu, chúng ta vẫn quan sát ở đây thôi.”

Người đàn ông trung niên tóc bạc nói: “Không có dấu vết của côn trùng, camera chống nước cũng đã thâm nhập, đầm lầy sâu nhất chưa tới một mét, không thể nhấn chìm được côn trùng.”

Kỷ Vân Đình: “Đương nhiên rồi, tôi cũng đâu biết ở đó có đầm lầy.”

Sắc mặt của người đàn ông trung niên không mấy dễ chịu.

Kỷ Vân Đình chỉ vào màn hình: “Các anh nhìn thấy mấy cây cỏ này không?”

Cậu chỉ vào đám cỏ hoang trên màn hình.

Mọi người: “?”

Kỷ Vân Đình: “Phàn thượng tá nói vùng đầm lầy có độ axit cao, vậy thì suy đoán của tôi càng có cơ sở.”

Trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, cậu bắt đầu giải thích: “Những loài thực vật này thuộc họ Droseraceae, ưa ẩm ưa axit, lá dài có đầy tuyến nhầy. Các anh nhìn xem, có phải trên lá còn đọng lại sương không? Nhưng khu vực này đã sáu ngày không có mưa rồi đó, làm sao có sương được?”