Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 29: Cho cậu thử việc đấy!

"Phì, ai mà chẳng từng làm đủ sáu giờ chứ?"

"Đúng thế, hồi đó tôi là người giỏi nhất khu mỏ, làm xong còn về nhà nấu cơm nữa cơ."

"Tôi cũng vậy, tôi còn về chơi bóng với con trai!"

"Hừ, ai chẳng thế, nếu không thì làm sao có thể ở đây, làm việc cùng một đoàn với Mục thượng tướng?"

"Ha ha, đúng thế, tất cả mọi người đều rất giỏi~"

Kỷ Vân Đình phát hết dịch dinh dưỡng, cậu cầm một ống vừa uống vừa quan sát xung quanh.

Khu đóng quân tạm thời cũng không có bóng dáng của cây cối. Đội cơ giáp của Mục Cảnh Dư đang rải rác ở vòng ngoài tạo thành một khu vực an toàn. Các anh em quân nhân ngồi tản mát từng nhóm, người thì nhắm mắt dưỡng thần, người thì trò chuyện nhỏ to.

Vài chiếc phi hành khí đỗ ở giữa, Mục Cảnh Dư, Phàn Lâm Đào và một vài người trung niên lạ mặt vây quanh một màn hình ánh sáng chỉ trỏ bàn bạc.

Bộ quân phục của quân đội Tây Cảnh có màu xám đậm, kết hợp với đôi quân ủng màu đen. Hơn nữa tất cả đều cao ráo chân dài, không có chút mỡ thừa, ai nấy đều ngầu chết đi được, đặc biệt là lão đại nào đó.

Mặc dù các quặng sư không có quân hàm nhưng trang phục của bọn họ cũng là đồng phục quân đội màu nâu đậm, không có bất kỳ tiêu chí quân hàm nào, chỉ có một biểu tượng dụng cụ khai thác nhỏ trên vai phải.

Kỷ Vân Đình vừa uống dịch dinh dưỡng, vừa liếc nhìn nhóm người đang nói chuyện bên phi hành khí, trong đầu vẫn còn đang cân nhắc khả năng chuyển việc.

Cậu đang đăm chiêu suy nghĩ thì bị vỗ vai.

Kỷ Vân Đình cắn ống hút quay lại nhìn.

Khúc Chi Phong chỉ về phía ở giữa: "Lão đại gọi cậu qua."

Kỷ Vân Đình: "Hả?"

Lại uống thêm một ngụm nữa rồi hỏi: "Qua làm gì?"

Khúc Chi Phong mặt đau khổ: "Cho cậu thử việc đấy!"

Thử việc? Kỷ Vân Đình: "Ồ."

Hai ba ngụm uống hết dịch dinh dưỡng, vứt ống xuống thùng rồi bước qua.

"... Thảm thực vật, từ hình ảnh vệ tinh gần đây cho thấy có ít nhất hơn một ngàn kilomet." Một người đàn ông trung niên mặc quân trang tóc hai bên đã bạc đang nói nhỏ: "Đoán chừng còn rất nhiều."

"Thượng tướng, Phàn thượng tá." Kỷ Vân Đình đứng cách vài bước, cúi chào: "Phụ binh 62233 báo cáo."

Người đàn ông trung niên im lặng, nheo mắt nhìn cậu.

Mục Cảnh Dư đứng quay lưng lại phía cậu, không hề ngẩng đầu nói: "Qua đây xem."

"Ồ." Kỷ Vân Đình bước lên phía trước, vì Mục Cảnh Dư chắn đường, cậu dịch một bước sang bên trái, đứng bên tay trái anh.

Mục Cảnh Dư tiện tay đưa tấm bảng cho cậu.

Kỷ Vân Đình: "Đây là gì?"

Phàn Lâm Đào đẩy kính mắt, giải thích: "Ảnh vệ tinh gần mặt đất, chụp từ tinh cầu dưới chân chúng ta."

"Ồ." Kỷ Vân Đình cúi đầu xem ảnh.

Mục Cảnh Dư và Phàn Lâm Đào chờ đợi cậu xem xong, những người còn lại thì không hiểu cậu đến đây làm gì, yên lặng đứng bên chờ, chỉ dùng ánh mắt đánh giá chăm chú nhìn cậu.

"Hửm?" Kỷ Vân Đình đang lật ảnh bỗng lên tiếng.

Phàn Lâm Đào vội vàng hỏi: "Phát hiện gì sao?"

Kỷ Vân Đình ngẩng đầu, chỉ vào tấm bảng, hỏi: "Không có thực vật sao?" Rõ ràng có oxy.

Phàn Lâm Đào: "Có, ở phía bên kia của tinh cầu, ảnh sau có chụp. Khu vực xung quanh đây vài trăm kilomet đã bị ăn sạch, ngay cả rễ cỏ cũng không còn, những khu vực khác thực vật vẫn phát triển tươi tốt."

Y giải thích: "Tinh cầu này nằm trong phạm vi tuần tra của chúng ta, có nước, thực vật, có oxy. Nếu chăm sóc kỹ, sau này nó cũng sẽ trở thành một tinh cầu có thể sinh sống cho nên cứ cách mấy tháng chúng tôi lại đây dạo một vòng. Lần này từ lần kiểm tra cuối cùng chưa đến năm tháng, thực vật gần nửa tinh cầu đã bị ăn sạch, rất kỳ quái, hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường."