Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 28: Có lẽ, cậu vẫn nên ở lại đội quặng sư thì tốt hơn

Mục Cảnh Dư tắt video, nhìn về khu chiến trường đang làm việc khí thế ngất trời rồi anh mở trí não, kết nối với thiết bị giám sát từ xa của phi thuyền trên đầu đội quặng sư.

Anh phóng to tìm kiếm rồi tập trung vào cơ giáp 62233.

Từng hành động như bước đi, kéo thùng, nhặt đồ… tất cả đều trôi chảy như nước, không hề thấy có vẻ gì là một người mới đi làm ngày đầu tiên.

Mục Cảnh Dư nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay.

Một lát sau, anh nhập lệnh của thượng tướng, gọi ra đoạn giám sát bên trong cơ giáp số 62233.

Màn hình chớp lên, chàng trai trẻ vừa rồi còn ở trước mặt hiện ra trên màn hình.

Mái tóc ngắn xám trắng không chói mắt, đôi mắt xám đậm, làn da rất trắng, lông mày, môi lạnh nhạt.

Không tính là đẹp trai nhưng mặt mày thoạt nhìn rất thoải mái, ôn hòa lại mềm mại.

Đột nhiên Mục Cảnh Dư có chút hối hận.

Cậu mới vừa trưởng thành… Có lẽ, cậu vẫn nên ở lại đội quặng sư thì tốt hơn.

***

Chiến trường này, ước chừng dọn hơn ba giờ cuối cùng cũng tạm thời kết thúc.

Tất cả các thi thể tay chân cụt trên mặt đất, thậm chí bùn đất dính máu đã được thu gom lại, một số bộ phận vụn vặt không thể phân biệt còn lại cũng bị bọn họ đào lên, gom lại thành một đống sau đó lấy bột trợ đốt rắc lên, châm một mồi lửa đốt sạch toàn bộ.

Trên vùng núi hoang vắng không có một cọng cỏ hay rễ cây nào xung quanh. Khúc Chi Phong nhìn ngọn lửa bốc lên rồi ra lệnh đưa tất cả các hộp thu gom lên tàu phi hành khí. Sau đó dẫn ba mươi người vượt qua đá núi hội hợp với đội cơ giáp của Mục Cảnh Dư.

Trong số ba mươi quặng sư, ngoài Kỷ Vân Đình ra tất cả đều là quặng sư lâu năm, đã làm việc nhiều năm trong khu khai thác. Làm đủ sáu giờ mỗi ngày theo giới hạn hệ thống không hề khó khăn với họ.

Cho nên trong suốt một tháng thử việc, Khúc thượng tá vẫn mang theo bọn họ tập luyện thể lực, không thấy ai phản đối gì.

Mọi người tin tưởng chắc chắn, nói đến công việc liên quan đến tinh thần lực, không ai có thể bền bỉ hơn bọn họ!

Kết quả ngày đầu tiên làm quặng sư, chỉ mới làm việc hơn ba giờ tính từ khi phi hành khí hạ cánh đến… Tóm lại chờ đến được khu đóng quân tạm thời của đội cơ giáp, tất cả đều kiệt sức.

Lúc bò ra khỏi cơ giáp ngã trái ngã phải, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt giống như bị nô dịch hơn mười tám tiếng đồng hồ.

Ngoại trừ Kỷ Vân Đình.

Cậu là quặng sư duy nhất còn đứng vững trong cơ giáp, nghiêm chỉnh xuống đất bằng thang máy.

Cậu còn chạy đến trước Khúc Chi Phong hỏi: "Anh Phong, khi nào thì phát dịch dinh dưỡng?"

Khúc Chi Phong: "… Cậu không nghỉ ngơi một lát sao?”

Kỷ Vân Đình: "Uống xong rồi nghỉ cũng được."

Khúc Chi Phong: "…"

Anh ta nhìn những quặng sư khác đang nằm bẹp trên mặt đất thở hổn hển rồi chỉ tay về phía bên cạnh: "Tự mình lấy đi, để ở đó hết rồi."

Phi hành khí vận chuyển vật tư đỗ ngay đó, cửa vẫn mở. Trước cửa còn bày mấy cái thùng, bên trong là những ống dịch dinh dưỡng trống không.

Kỷ Vân Đình lập tức chạy tới, nhận một thùng nhỏ dịch dinh dưỡng rồi quay lại phân phát cho các anh em.

"Lúc nãy cậu cũng làm không ít, không mệt sao?" Một người trong số đó hỏi.

Kỷ Vân Đình đưa dịch dinh dưỡng qua, cười đáp: "Cũng được, trước đây tôi vốn ở khu mỏ, mỗi ngày đều làm đủ sáu giờ, cường độ này cũng chẳng đáng gì."