Đã Nói Sẽ Mời Tôi Đi Đào Quặng Mà

Chương 30: Các ông mới là người của đội trinh sát

Kỷ Vân Đình tiếp tục lật xem ảnh, hỏi: "Khu vực khác cũng không tìm thấy sao?"

Phàn Lâm Đào: "Ừm, hiện tại chỉ phát hiện ra ổ côn trùng này. Thượng tướng dẫn chúng tôi tuần tra khắp một vòng nhưng không tìm thấy ổ nào khác. Vệ tinh cũng được mở ra thăm dò nửa còn lại của tinh cầu, tạm thời chưa phát hiện dấu vết của côn trùng hay trùng thú lớn."

Kỷ Vân Đình nhớ lại đám xác bị thu gom khi nãy, thắc mắc hỏi: "Cảm giác đây là một ổ bị bỏ hoang. Đội quân chính có lẽ đã di cư hoặc chia đàn mới đúng, vậy là vẫn không tìm được sao?"

Câu nói chắc chắn của cậu khiến người đàn ông trung niên tóc bạc hơi cau mày. Ông ta mở miệng: "Người trẻ tuổi nói chuyện phải có căn cứ, khi chúng tôi đến, bên trong ổ vẫn còn rất nhiều trứng nhưng đã được chúng tôi dọn sạch. Hơn nữa số lượng côn trùng trưởng thành không ít, sao có thể nói là ổ bỏ hoang?"

Kỷ Vân Đình kiên nhẫn giải thích: "Đây là côn trùng, côn trùng sẽ không kính già yêu trẻ, cá lớn nuốt cá bé mới là thiên tính tự nhiên, khi di dời tổ không ăn sạch trứng của chúng đã là rất nhân từ rồi, không thể dùng việc tổ có trứng để xác định chúng có di cư hay không, thức ăn và môi trường mới là yếu tố hàng đầu. Chỉ cần có thức ăn và môi trường phù hợp, việc làm tổ và đẻ trứng có thể diễn ra ngay lập tức."

Người đàn ông trung niên cứng họng.

Một người đàn ông trung niên mặt tròn khác mở lời: "Vậy tại sao trên một tinh cầu lớn như vậy lại không tìm thấy ổ thứ hai?"

Mục Cảnh Dư liếc mắt.

“Các ông mới là người của đội trinh sát.” Giọng anh lạnh lùng, rõ ràng lộ ra vài phần không vui.

Mấy người lập tức im bặt.

Phàn Lâm Đào nhanh chóng giảng hòa: "Mọi người đều chỉ muốn phân tích tình hình thôi. Tiểu Đình, cậu giải thích cho chúng tôi vì sao lại nói đây là tổ bị bỏ hoang đi?"

Kỷ Vân Đình phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của những người khác, giải thích: "Từ miệng và môi trường xung quanh mà xét, loại côn trùng này là loài ăn thực vật mà xung quanh đây đã không còn cây cối để ăn, việc di cư hoặc chia đàn là kết quả tất yếu. Lúc dọn xác tôi cũng đã chú ý, phần lớn côn trùng đều có cánh cứng sẫm màu, tứ chi thô ráp, mắt kép đυ.c ngầu..."

Cậu miêu tả một tràng rồi kết luận: "Đám các anh đã dọn sạch chỉ là đám côn trùng già yếu ở lại, đám côn trùng trưởng thành khỏe mạnh đã di chuyển từ lâu rồi."

Phàn Lâm Đào cười khổ: "Nhưng chúng tôi thật sự không tìm thấy dấu vết của côn trùng khác, dựa trên quá trình chiến đấu, sức mạnh tinh thần của đám côn trùng này không thể vượt qua được radar nhưng chúng tôi vẫn không tìm thấy."

Mục Cảnh Dư nhìn Kỷ Vân Đình: "Cậu có ý kiến gì không?"

Kỷ Vân Đình lắc đầu: "Thông tin quá ít." Sau đó cậu cúi xuống, tiếp tục lật xem ảnh.

Ảnh chụp rất nhiều, chụp đủ mọi địa hình và góc độ.

Nhờ công nghệ cao, mỗi bức ảnh đều có độ phân giải rất cao, phóng to lên thậm chí còn có thể nhìn rõ từng giọt sương trên lá cỏ.

Người đàn ông trung niên tóc bạc lại lên tiếng: "Thượng tướng, chúng ta đã lục soát toàn bộ tinh cầu nhưng vẫn không thể tìm thấy dấu vết của những tinh thú này, khả năng lớn là chúng đã di cư sang tinh cầu khác, chúng ta nên tăng tốc kiểm tra các tinh cầu xung quanh thay vì ở đây chờ một quặng sư đưa ra phán đoán, tôi không nghĩ kết quả sẽ có gì khác biệt."

Mục Cảnh Dư: "Cậu ấy không chỉ là quặng sư, cậu ấy..."