Bào Thai Rắn

Chương 2

Nhân lúc tôi không để ý, ba tôi cầm cả cánh tay tôi rồi nhấn vào bên trong chiếc bình. Mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào bên ngoài, như thể muốn xuyên qua thành bình để nhìn vào bên trong.

"Còn bao lâu nữa mới xong vậy ạ..." Tôi hơi mất kiên nhẫn khi nhìn thấy tay áo mình bắt đầu bám đầy những bụi bẩn và các chất lỏng nhờn nhợt kia.

Nhưng vừa nói xong thì tôi cảm thấy ngón tay mình đau như bị kim châm, cảm giác đau buốt và khó chịu như bị một thứ gì đó vừa lạnh vừa ấm ngậm chặt lấy ngón tay, như muốn hút hết máu huyết của tôi ra bên ngoài.

Tôi kinh hãi đến mức muốn rút bàn tay ra "Trong này có cái gì vậy?"

"Chờ một chút! Chờ một chút!" Ba tôi vẫn đang nhìn chăm chăm vào thành bình, một tay nắm chặt cánh tay tôi.

Cái thứ đó trong bình vẫn đang lặng lẽ nhấm nháp từng ngón tay, cái cảm giác ghê rợn đó khiên cho tôi lạnh cả người.

Tôi muốn vùng vẫy để thoát ra nhưng ba giữ tay quá chặt, mẹ tôi cũng đã chạy lại ôm cả người không cho tôi nhúc nhích.

Tôi nhìn theo ánh mắt của ba và muốn hỏi xem ông đang nhìn cái gì.

Bỗng nhiên, trên thành bình bám đầy bụi bẩn dường như xuất hiện một tầng hơi nước, lớp bụi dày từ từ biến mất. Trên chiếc bình cổ xuất hiện một bức chạm khắc hình 2 con rắn đang quấn lấy nhau, trông vừa cổ kính vừa kỳ dị.

Ba tôi mừng đến mức hét toáng lên "Thành công rồi, quả nhiên là sự thật.."

Ba kéo tay tôi ra rồi cầm chiếc bình cổ đi vào trong bếp. Mẹ tôi cũng đẩy tôi sang một bên rồi chạy theo ba với khuôn mặt hứng thú: "Có thật là vừa nhỏ máu vào thì xuất hiện hai con rắn đang quấn vào nhau đúng không?"

Hai con rắn quấn lấy nhau, theo hiểu biết của tôi thì có nghĩa là chúng đang giao phối...

Họ rời khỏi phòng, không một ai quay lại hỏi xem tôi có bị gì hay không. Nhưng thật sự thì mấy chuyện như thế này tôi cũng gặp như cơm bữa, tôi lặng lẽ quan sát đầu ngón tay bị chảy máu khi nãy của mình.

Vết thương không còn máu nữa, nhưng lại rỉ ra một chất lỏng màu trắng đυ.c, quả thực là trong cái bình cố kia có chứa một sinh vật gì đó.

Đúng lúc tôi đang lơ đãng thì nghe tiếng nước chảy từ trong bếp. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy ba mẹ tôi đang lấy 2 bát nước rồi đổ vào trong bình, sau đó họ lắc lắc một chút rồi dốc ngược bình lên để đổ nước lại vào 2 cái bát.

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc đó là bên trong không hề có một sinh vật nào.

Ba tôi đặt cái bình cổ xuống đất, hình chạm khắc 2 con rắn ở bên ngoài hình như càng rõ ràng hơn, thậm chí tôi còn nhìn ra được từng cái vảy nhỏ trên thân rắn.

Tôi đang chăm chú quan sát thì nghe tiếng động phát ra từ bên cạnh, vậy mà ba mẹ tôi đã uống hết cả hai bát nước vừa mới đổ ra từ cái bình cổ. Khi nãy tôi nhìn thấy hai bát nước ấy vừa bẩn thỉu vừa đen sì, tôi chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì họ đã uống cạn đến giọt cuối cùng.

Sau khi uống xong thì hai người họ trịnh trọng ôm chiếc bình rồi đặt dưới gầm giường của tôi. Họ bắt tôi phải nằm ngủ trên cái giường này, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được phép rời đi nửa bước.

Ba tôi còn đe dọa là nếu tôi không thực hiện như lời ông nói thì sẽ không chuyển 10.000 tệ còn lại, thậm chí 10.000 tệ ông vừa đưa cũng phải trả lại hết. Tôi cũng chỉ biết cười trừ, để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Hai người họ nói xong thì vội vã trở về phòng.

Đến sáng hôm sau, tôi xử lý vết thương xong thì cảm thấy nơi đầu ngón tay luôn có cảm giác đau đớn. Tôi mới băng gạc ra để xem xét nhưng không hề có thứ gì cả, tuy nhiên đầu ngón tay cứ như bị gai đâm khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tối hôm đó, tôi về nhà và nấu một bát mì để ăn tạm, trong khi tôi đang ăn thì nghe tiếng kêu cót két, hình như là tiếng phát ra từ tấm đệm trong phòng.

Tôi nhớ là ba mẹ tôi mua cái đệm với giá hơn 50.000 tệ từ một tay buôn, chỉ cần nghe có người giới thiệu là nằm đệm này sẽ sinh được con trai thì họ sẵn sàng vung tiền như rác.

Tôi tập trung ăn mì, cố gắng vặn âm lượng điện thoại ở mức to nhất và mở video lên để vừa ăn vừa xem.

Thế nhưng âm thanh cót két đó ngày càng lớn, thậm chí dưới giường còn xuất hiện một vài tiếng động mạnh.

Nhưng mà đã ở tuổi này rồi, ngoại trừ thiếu tiền ra thì dù là cái gì cũng không thể dọa chết tôi được nữa.

Cuối cùng tôi ăn nốt miếng mì, đeo tai nghe và bật nhạc lên đi ngủ. Tôi mơ màng một lúc thì bắt đầu cảm thấy có thứ gì động đậy dưới lớp ga trải giường.

Cảm giác đó là một thứ dài ngoằn ngoèo và đang chậm chạp trườn về phía tôi. Hơn nữa nơi đầu ngón tay tôi bắt đầu đau đớn dữ dội, như thế có cả trăm cái kim đang đâm vào cùng một lúc.