Bào Thai Rắn

Chương 1

Ông bà nội tôi rất gia trưởng và lạc hậu, bọn họ luôn muốn có cháu trai để nối dõi tông đường, nhưng vì sinh ra tôi là con gái nên chẳng bao giờ để tôi vào mắt.

Từ khi ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố thì ít khi về quê, nhưng ông bà vẫn thỉnh thoảng đến nhà để gây sự, chửi mắng, bắt ba mẹ phải sinh con trai.

Tính ra thì ba mẹ tôi cũng đã cố gắng hết sức, bao nhiêu năm nay nhà tôi chưa bao giờ hết mùi thuốc bắc, ba mẹ cũng thường xuyên đến bệnh viện chạy chữa, thậm chí làm cả thụ tinh ống nghiệm nhưng vẫn không có kết quả gì.

Trong lòng ba tôi cũng khao khát có được 1 đứa con trai, nên ông ít khi nói chuyện hay ôm ấp, dỗ dành tôi như những người ba khác.

À quên chưa giới thiệu, tôi tên là Từ Niệm Nhi.

Mãi đến khi mẹ tôi 40 tuổi, vì sức khỏe tổn hại nặng nề và thiệt hại vật chất quá lớn nên họ mới dừng thụ tinh ống nghiệm lại.

Ông bà nội lại kéo cả họ hàng đến làm ầm ĩ trước cửa nhà, chửi tôi là cái đồ "Tu hú chiếm tổ chim khách", vì sinh ra vào nhà họ Từ nên mới chặn đường đầu thai của cháu trai bọn họ.

Họ hàng khuyên ba mẹ tôi nên nhận một bé trai trong dòng họ để làm con thừa tự.

Ông bà tôi cũng bảo miên là có người kế thừa hương hỏa thì họ sẽ cho ba tôi căn nhà cũ ở quê, cũng không quên hứa sẽ chu cấp để cháu trai sau này còn lấy vợ, sinh con.

Mà buồn cười ở chỗ, mấy chuyện như thế này mà họ cũng nói ngay trước mặt tôi, như thể tôi và cả nhà họ Từ bọn họ chẳng có quan hệ máu mủ gì.

Vì gia đình không chu cấp nhiều tiền bạc nên tôi phải học nội trú ở một trường công lập bình thường. Tôi cũng tránh về nhà nhiều nhất có thể, kể cả đó là dịp Tết thì tôi cũng thà ở lại KTX ăn mì còn hơn quay về nhà chịu khổ.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến khi tôi trưởng thành, vào Đại học và bắt đầu kiếm việc làm.

Đêm giao thừa năm nay, ba tôi tìm được một cái bình cổ, bảo là được đào lên từ mộ tổ tiên nên là báu vật của nhà họ Từ.

Ba gọi điện bảo tôi về nhà, hào hứng nói răng cái bình cổ này chắc chắn sẽ khiến mẹ tôi có thai lần nữa, rồi sẽ sinh ra đứa con trai để nối dõi tông đường.

Tôi đã phát chán với những câu chuyện quen thuộc này của ba mẹ, nên đành hỏi vài câu rồi kiếm cớ chuồn về trước. Nhưng 2 người họ ngăn tôi lại, bảo rằng cái bình cổ này phải dùng máu của nhà họ Từ thì mới linh nghiệm. Mỗi ngày bắt buộc phải nhỏ vào đó một giọt máu, nên ba mẹ bảo tôi ngủ lại nhà và đặt cái bình cổ này dưới gầm giường, nói là "để dọn giường đón em trai ra đời."

Mẹ kéo tay tôi rồi cười với ánh mắt phấn khích:

"Niệm Nhi, cũng chỉ mất mấy tháng thôi mà. Con cứ ở nhà để mẹ nấu cơm cho mà ăn, không phải đi ăn cơm bụi bên ngoài nữa. À mà con đang thiếu tiền mua nhà đúng không, chỉ cần con chịu khó trong mấy tháng này thì chúng ta sẽ cho con 20.000 tệ để mua nhà."

"Thôi bà bớt cái giọng ấy đi, chúng ta là ba mẹ của nó, nó đã làm được cái q.uái gì đâu mà mở miệng ra là tiền..." Ba tôi gắt gỏng.

Nhưng mẹ tôi ho khan một tiếng, rồi nhượng bộ:

"Thì thôi cho vay 20.000 tệ vậy, đợi sau này nó đi làm rồi kiếm tiền trả lại."

Nghe xong câu nói đó thì tôi cũng hơi xao động, vì tôi luôn muốn có một ngôi nhà của riêng mình.

Khi còn nhỏ, mỗi lần họ hàng đến nhà là cố tình đẩy tôi ra khỏi cửa, bảo là vì tôi ở trong nhà nên vận khí không tốt, khiến cho cháu trai của họ không đầu thai được.

Mấy năm qua tôi vừa học vừa tìm việc làm thêm, nhưng số tiền tiết kiệm được cũng chỉ đủ trang trải học phí và chi phí sinh hoạt. Mới đây tôi tìm được một căn nhà giá cũng khá ổn, nếu tôi có được 20.000 nhân dân tệ này thì có thể trả trước cho một căn hộ 2 phòng ngủ, tuy không rộng rãi nhưng cũng gọi là có chỗ để về.

Vì thế sau khi ba tôi chuyển cho tôi 10.000 nhân dân tệ, tôi do dự một chút rồi quyết định mang theo hai bộ quần áo về nhà.

Đêm hôm đó ba mẹ tôi vây quanh chiếc bình cổ rồi thành kính thắp hương cúng vái, sau đó lấy một cây kim chọc vào đầu ngón tay tôi.

Tôi đã nghĩ chỉ cần thoa một giọt máu lên miệng bình là đủ, nhưng ba tôi lại bắt tôi nhét cả bàn tay vào trong bình.

Đây là một cái bình bằng gốm đã rất cũ, không có nắp, và vì chưa được cọ rửa nên xung quanh bị bám một lớp bụi dày đặc. Thậm chí trên miệng bình còn có một chất lỏng đặc sệt, trông nhờn nhợt và bẩn thỉu.

Có lẽ cái bình cổ này được làm ra để đựng tro cốt của người đã khuất.